6

Điên thật.

Thật rồ.

Tôi mở mắt, nhưng luôn có biện pháp mở mắt.

Trong gương, sắc mặt đỏ bừng, mặt đầy nước mắt.

Đêm đó, nhớ rõ đã nói bao lời mềm mỏng với Niên, c/ầu bao lần tha thứ, chỉ là, vừa tỉnh lại, cổ họng khàn.

Nhìn chăn kia có bóng người, trong đã sớm đi đâu.

Tôi ôm eo, mặt đen.

“Khốn nạn.”

Lúc này, điện thoại di đột nhiên rung lên hai cái.

Là anh của A Bân.

Vừa thấy trả lời tin nhắn, đối diện lập tức gọi tới.

“Anh Lục, bây anh nghe điện thoại?”

“Đêm qua dọa anh vốn bọn kỹ, ngày hôm qua sinh nhật ạnh, vốn tìm vài anh vẻ vẻ, ai nửa đường hoạch bể nát bị tên ngang, mất hứng.”

“Mấy thứ đó cứ vứt cũng cần.”

Tôi: “....”

Tôi phải cảm ơn cậu, anh tốt.

trên người khác, toàn m/ẹ nó dùng trên lão tử.

“Còn có việc không? Không có việc cúp máy đây.” Tôi có chút tức A Bân lại th/ần ki/nh thô ráp sau như một, hoàn toàn nghe ra trong nói của kiên nhẫn, còn đang lải nhải ngừng.

“Em nói anh hôm nay xui xẻo, sáng sớm liền phải tên kia, cạnh còn có một xinh đẹp đi theo, như hoa khôi Bạch Uyển Uyển của trường chúng hai trò chuyện cái gì, còn cười đến vẻ.”

“Không dựa vào cái chứ? Cô kia có phải bị m/ù hay không, coi trọng cái gì?”

“À đúng chiều nay cuối kỳ, anh đừng đến muộn đó…”

Phía sau cậu nói cái đã lười nghe.

Trong đầu tất câu nói kia của cậu ta, cùng hoa khôi trường Bạch Uyển Uyển cạnh còn cười đến vẻ.

Một lâu sau, nhịn được vùi đầu vào trong gối.

Phó Niên, đồ chó.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm