Ngoại truyện Triết (Lạc lối)
Có ắt gặp: Nữ chính dũng cảm đuổi yêu.
Lần đầu gặp mặt, cảm của D/ao.
Cô ấy chằm chằm vào của tôi, qua lại, vào ấy.
Nhưng so với con gái, của ấy vừa mịn vừa trắng, còn móng gọn gàng xinh đẹp.
Ngón của ấy thon dài nhắn, tính trắng nõn phải kiểu móng c/ắt ngắn rất đẹp.
Hình cuối bản thân mình lỗ nên ấy thu tầm giả vờ bình tĩnh nói chuyện với tôi.
Nhưng chắc chắn ấy nhận hai tai của ấy đỏ ửng.
Bắt đầu từ hôm đó ấy bắt đầu đuổi tôi.
Ban đầu suy nghĩ gì, bởi số nhiều người tốt nhiệt ấy.
Các đó thủy triều, khí hừng nhanh đi nhanh.
Nhưng D/ao vậy.
Cô ấy đuổi dồn lơ là, cơn nhẹ thoảng quét qua gò má của tôi.
Trong ba nay, dù ấy đuổi lơ chuyện học, thành tích học tập luôn top đầu trước, lên lớp và phòng thí nghiệm đặn.
Nói nhỉ? Giống chuyện ấy chỉ một phần sắp xếp sẵn cuộc đời của ấy vậy.
Không phải muốn bởi khoảng gian đó Quý D/ao chiếm vị trí quan tôi.
Thời gian với ấy quá từ đi nhà trẻ học.
Gia đình của Quý D/ao gia đình tôi, tính cách của ấy nhiệt huyết thoải mái.
Tôi rất lâu.
Nhưng ấy và D/ao hai người hoàn nhau.
Ví dụ đi ngoài ăn cơm, Quý D/ao bốc tôm nhất ấy tự mình rất lâu, làm chú ý đổi tôm của tôi.
Hiếm ngoài chơi, ấy mình ăn diện rất lâu, chọn lựa một bộ quần trăm bộ rất khó, thậm chí việc buộc tóc đuôi ngựa ấy tháo buộc chục lần.
Tôi đợi ở phòng khách nhà ấy cuối nhịn đành phải đích thân lên lầu, đích thân xem trên mạng buộc tóc giúp ấy.
Tôi vô nguyện ý làm ấy trò vặt vãnh đó mệt, ấy dùng thủ đó đoạn ở trước mặt D/ao.
Chắc chắn D/ao ý, ấy ý mỗi lần trạng của ấy tốt dùng ngón vuốt ve tay, xoa đi xoa liên tục.
Nhưng ấy nói gì chỉ yên lặng nhìn.
Tôi ấy đi canh, nghĩ chút th/ủ đo/ạn vừa của Quý D/ao tính thông minh.
Thật chứng minh một điều, ấy ý trước chịu thừa nhận, cứng miệng.
Khẩu vị của ấy rất khó chiều, tuyệt đối hạ mình uống canh miễn phí của nhà ăn, mang canh về ấy uống ngược còn móc mỉa D/ao mấy câu.
Nếu càng chứng minh ấy tôi.
Nhưng đồng ý.
Tôi bên cửa hàng m/ua canh, D/ao hỏi một câu, trả lời ngăn giọng điệu bực dọc của mình.
Tôi quay đầu ấy ngơ ngác đó, ánh mắt rõ đang xuyên qua tôi, về phía xa kia.
Vô số ngày sau này, nhớ nhịn nghĩ đến…
Đại khái chính hôm đó, bắt đầu đi D/ao.
Hình ấy khóc.
Chúng bên nhau nửa nhau ba tận bây giờ chưa ấy rơi nước mắt.
Ít ở trước mặt tôi.
Cô ấy hẹn gặp tôi, đó chuyện kinh doanh của gia đình hỗn lo/ạn, muốn từ chối.
Nhưng ấy “Em Weibo Tiểu Hào của rồi.”
Khoảnh khắc này, cuộc trạng nào?
Bối rối Giải thoát ngào sao?
Hình phải.