Việc để cả bị liên luỵ thế này, nghe thì nhưng thực muốn tìm người làm cực kỳ khó khăn.
Lý hỏi thăm nơi, cùng thông qua môi giới nhà đất mới tìm tôi.
Ban tôi nghi ngờ, xét cho cùng chuyện nghe huyền bí.
Tôi không cái gọi là "âm đào hoa" kia, chỉ lo và Manh Manh là đ/ảo.
Nhưng khi gặp trực tiếp và Manh Manh, tôi lại không nỡ lòng chối.
Vẻ tuyệt vọng của giống hệt lúc tôi chạy vạy nơi ki/ếm tiền lo viện phí cho vợ năm xưa.
Bà ấy nhìn thấy tôi, bám sợi rơm c/ứu cùng.
Chưa kịp thốt người đã quỳ đất.
Tôi vội đỡ bà dậy, bà cánh tôi.
"Cậu Long, chúng tôi thật bó rồi, cậu giúp, con gái tôi sắp không chịu nổi nữa rồi."
Tôi liếc nhìn Manh Manh, gái đã không ngủ trọn giấc.
Cô ấy muốn đỡ mẹ dậy nhưng chả có chút lực nào.
Thương thay tấm lòng cha mẹ.
Bản thân tôi có đứa con gái.
"Việc cháu nhận."
Tôi vứt điếu đang "Thành bại, cháu sẽ cùng mẹ con đi một chuyến."