Dân làng ch*t thảm thương, nhưng chẳng quan tâm đến những chuyện ấy. đã nằm trong vỏ suốt ba ngày sắc mặt dần hồng hào nhưng vẫn chưa lại.
Nàng theo về nhà, thân hình ngày càng mờ nhạt. hỏi có phải vì rời khỏi vỏ không, chỉ mỉm cười bảo đừng tâm.
Ngồi bên mẹ, nức nở c/ầu x/in bà dậy. Nàng thở dài áp ngón tay lên môi mẹ tôi, một sương trắng ngần chầm chậm rơi Lập tức, lông mi mẹ khẽ rung.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt bà từ từ mở ngỡ ngàng nhìn quay sang tôi. "Mẹ may có ốc, mẹ mới được c/ứu sống."
Nhưng khi quay lại, cơ đã mờ đi như hoảng hốt hỏi: “Có phải để c/ứu mẹ phải trả giá bằng mạng sống của mình không?"
Nàng nở cười tạm biệt, cúi cảm tạ trước mặt mẹ tôi. Gió lạnh ùa qua khung với tay định nhưng chỉ kịp nhìn biến theo gió.
Lòng đầy biết ơn lẫn xa, ngào: "Mẹ... thế là biến mất sao?"
"Người tốt ắt có báo, nhưng dù báo được th/ù... cũng chẳng trở ôm ch/ặt vào đượm buồn: "Có lẽ... trời đã an bài tất cả rồi."