Trong một quán bar nhỏ chủ đề đầu lâu, ánh đèn mờ ảo, bầu không khí thác lo/ạn.
Một góc nhỏ, sáu bảy người ngồi ngổn ngang. Từ khi tôi ngồi xuống, Lý Lực chẳng thèm nhìn thẳng.
So với mấy cô gái trang điểm đậm ở giữa, tôi trông quá đỗi bình thường.
Trước mặt, những chiếc ly hình đầu lâu xếp thành hàng, đựng đầy bia rẻ tiền.
"Uống xong thì cút đi."
Tên tóc vàng cầm ly rót từ đầu đến cuối, rư/ợu văng đầy người tôi.
"Uống đi, phải liếm như mèo ấy."
Bọn họ cười ha hả.
"Huệ Huệ lại đưa thứ này đến để đùa giỡn sao?" Tên tóc trắng bên cạnh cười nhạo với Lý Lực, "Còn không bằng đứa hôi hám lần trước. Ít nhất nó còn có nét."
Lý Lực cố tình giả vờ không nghe thấy: "Gì cơ?"
Tóc trắng chế giễu: "Anh Lực quên rồi à? Đứa ở bể bơi ấy."
Lý Lực như chợt nhớ ra điều gì: "À, đứa đó à—"
Tôi cầm ly uống từng ngụm. Bố dạy tôi, con gái có thể không thích rư/ợu, nhưng phải biết uống.
Bọn họ vẫn cười đùa.
"Hồi đó là anh Lực ra tay trước mà."
"Tôi bảo rồi, như bóc hành tây ấy, cho vào nước là không cay mắt nữa."
"Đứa có mùi mà xuống nước, lại càng “đậm đà” hơn."
"Bể bơi này hay thật, còn chẳng để lại dấu vết."
"Vả lại, nó nhát thật, ban đầu chỉ định quay video dọa nó thôi..."
Tôi uống cạn ly cuối cùng, đặt xuống, tất cả đều nhìn tôi. Tôi mỉm cười xoa má, gò má nóng bừng đỏ ửng. Tôi uống rư/ợu đỏ mặt nhưng không say.
"Không ngờ, uống chút rư/ợu đã khác hẳn." Tên tóc vàng cười.
Tôi lục trong túi đeo chéo, lấy ra mấy cái bánh bao tôi m/ua sáng nay. Bánh bao được để sát nhau, vẫn còn hơi ấm nhẹ. Tôi mỉm cười dựa vào Lý Lực, anh ta nhướng mày.
"Anh Lực, đây là món ngon mà Huệ Huệ bảo tôi mang cho anh. Cậu ấy thích lắm." Tôi dùng tay bóp một cái bánh bao, nửa người áp vào Lý Lực, "Anh ăn thử một miếng được không?"
Mọi người xung quanh hò reo.
Anh ta vừa há miệng, tôi liền nhét cái bánh bao nhỏ vào mồm anh ta, dùng một ngón tay chậm rãi lau môi anh ta, rồi nhẹ nhàng nâng cằm anh ta: "Ăn đi mà."
Miếng đầu tiên.
"Tanh quá."
Nhai thêm.
"Vị cũng được đấy."
Ăn hết một cái.
Anh ta nhìn tôi: "Còn nữa không?"
Ăn một mạch, mạch m/áu và gân xanh trên cổ anh ta nổi lên cuồn cuộn. Lại bắt đầu rồi, tôi ngửi thấy mùi hôi nhẹ.
"Ngon không?" Tôi hỏi.
Lý Lực chép miệng: "Nhân gì thế?"
Tôi cười: "Nhân thịt."