Cuối cùng cũng chờ được đến lúc trời sáng. Khi ánh mặt trời chiếu rọi vào trong nhà gỗ, tất cả mọi người đều như vừa được giải thoát, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Nhị cũng tỉnh lại, chỉ là cả người ngơ ngác, mặc cho Hứa Đại nói gì cũng không đáp.
Hứa Đại cắn ch/ặt răng, liên tục tự an ủi mình:
“Không sao đâu, hôm nay chúng ta sẽ đến tế đàn. Chỉ cần hoàn thành nghi lễ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nói thật, tôi chẳng hề tin mấy nghi thức tà dị này có thể thực sự phát huy tác dụng gì.
Nhưng lúc này, con dê ngoài cửa đã trở thành chỗ dựa duy nhất của hai anh em họ.
Chúng tôi bước ra khỏi căn nhà gỗ, con dê đen tối qua vẫn ngoan ngoãn bị buộc trên cọc.
Hứa Đại đã chẳng còn kiên nhẫn, tay kéo ch/ặt lấy em trai, tay còn lại thì cúi xuống cởi dây trói con dê.
Nhậm Mông và Thời Vũ Hàm đứng bên cạnh, gương mặt hiện rõ sự gh/en tỵ, không tài nào che giấu nổi.
Tả Hạo và Ba Ngũ Nguyệt thì tỏ ra bình thản hơn, chỉ có Dịch Cảnh Thần vẫn cau mày đầy nghi hoặc.
Con dê bị Hứa Đại lôi dậy, r/un r/ẩy đứng chênh vênh trên mặt đất.
Không biết có phải bị siết đ/au hay không, bỗng nó há miệng.
Thế nhưng phát ra không phải tiếng kêu be be của dê, mà lại là một tiếng gọi rành rọt:
“Anh.”