4.
Tôi đã nhận diễn nhỏ đó.
Dù đã tốn ngàn, nếu bỏ qua cơ coi như bốn ngàn.
Không ngờ lúc tới mới phát bộ phim lại là... Phương.
Rõ ràng thấy "Sao lại ở đây?"
Giọng điệu vẻ miệt.
"Tôi đây đóng giống như thôi."
Nghe vậy, Phương cười lạnh một giọng điệu mỉa mai, "Tôi coi thường bám được cả vào phim đạo diễn Trương cơ đấy."
"Đều phúc cả."
Trước hiểu Phương, cố tình nói, "Không những có tài đều có thể ước mơ Có lẽ lời chúc đã thành rồi."
Rồi nhếch môi, "Hy vọng luôn rộng miệng chúc phúc, cầu nguyện thêm nhiều nhé."
Lưu Phương nghẹn mặt mày biến sắc, mà nổi câu nào.
Đột nhiên, một giọng bực bội phá tan sự im lặng.
"Cả phim mỗi mình tưởng phim vườn nhà đi dạo nào đi à?"
Giọng quen thuộc kỳ lạ.
Tôi tiếng nói, người.
Người đàn ông trước mặt, quần đùi ba lỗ, khuôn mặt cau có như thể ai n/ợ trăm ngàn, là... đó sao!
Giọng run tay vào ta, “Anh… anh…”
Chưa kịp hết câu, đã m/ắng lại, mà anh, có phân cảnh kia đợi.”
Rồi quay Phương, “Nói đấy, cả tiếng rồi. Rốt có quay không? quay, đi khỏi đây luôn.”
Lưu Phương giới giải trí, ai mà đối xử lễ phép, kính nể. Cô chưa bao giờ chịu cảnh mặt này.
Sắc mặt sầm lại, mấy xông tới, ai mà dám Uyển kiểu đó?”
Một thấy thẻ “Trợ đạo diễn” lộ vẻ thường, “Chỉ thôi mà dám huênh hoang thế. Mau xin lỗi đi, cần Uyển một câu, đuổi.”
Anh cười nhạt, “Cô Uyển? Việc muộn thể phủ nhận.”
Nói xong, liếc đồng “Hỏi lần cuối, có quay không? Không quay vai.”
Đám quanh ngày đông, mặt mũi trông vô cùng Phương coi, “Đạo diễn Trương đâu? Để đạo diễn Trương qua đây mà con chó dưới trướng mình sủa kiểu gì!”
Tôi lúc biết nên nhở Phương giữ chừng đàn ông bí hay nên nhở hậu thuẫn phía ta.
Rồi lại, ai ai lời liên quan chứ?
Vậy thông minh chọn cách im lặng hóng chuyện.
Có lẽ biểu lộ liễu, quay vào “Cô, có không?”
Đang mà lại dính vào mình, liếc c/ăm Phương.
Nhất thời biết nên phản ứng nào.
Tên quan tâm có đồng ý hay không, gọi tôi.”
Tôi vốn có vài điều hỏi, do dự một lúc rồi bước ta.
“Anh thật sự ông đồ nghìn tệ đó sao?”
“Châu Triệt.”
“Hả?”
Tôi ngẩn ra, đó mới nhận cho biết mình.
“Vậy rốt ông hay đạo diễn?”
Anh trả lời câu hỏi nhưng chợt nhớ lại lời vừa nói, đúng, nếu sự có thể một câu đổi Uyển cho chính, đâu tiền gấp như vậy. rốt ai, tiếp cận vì mục đích gì?”
“Cô nhiều rồi. Đổi lên chưa có lĩnh Chỉ đưa qua chỗ đạo diễn, hù một chút đội Uyển sao lời đã ấy mà nhận thua nhân cách tôi.”
Nghe vậy, gi/ật giật khóe miệng, “Mạo muội hỏi một câu, nhân cách vậy?”
Anh nhướng mày, vừa đó Ông đồ.”
“Ông đồ giữ chút thể đâu thể m/ắng cho rả mà đáp trả lại được.”
Vậy nên nhầm, đồ đó.
Nhưng rốt sao lại xuất ở đây đạo diễn…?
Khi đầu một đống câu hỏi chưa kịp hỏi, nhiên giơ tay đẩy nhẹ phía trước, “Tới đi đi.”
“Đi đâu cơ?”
“Tìm đạo diễn. Tùy tự giới thiệu, hỏi đường, hỏi bản, được, miễn sao bên Uyển thấy đạo diễn được.”
Tôi suýt nữa bật cười, công cụ đây mà!
Cứ lẽ nên tăng thêm cho trăm tiền diễn xuất sao?
Nhìn vẻ mặt Triệt khóe môi, thoáng nét thích thú, “Yên tâm, chịu đâu.”