Nợ Dao

Chương 14

08/04/2025 15:11

Liễu Tân Nguyệt gào khóc ầm ĩ hồi lâu, ta lạnh mặt chẳng nói năng chi. Nàng ta càng thêm bẽ mặt, giọng chua như dấm chát:

"Gọi người vào! Đánh nát cái miệng con tiện tỳ này cho ta!"

"Đứng lại!"

Tạ Minh Xuyên quát khẽ, ngăn bọn gia nô xắn tay áo định xông tới. Chàng bất lực xoa xoa thái dương:

"Tân Nguyệt, nể mặt ta một lần, đừng huyên náo nữa."

"Hôm nay dù sao cũng là đêm động phòng, ta về đi."

Liễu Tân Nguyệt liếc mắt đảo qua, nghiêng người vươn bàn tay ngọc trắng nõn nà về phía ta:

"Muốn ta về cũng được. Nhưng nàng phải quỳ xuống lạy ba lạy."

"Ta là chính thất, nàng chỉ là thứ thiếp. Lạy chủ mẫu một lạy có đáng là bao?"

Tạ Minh Xuyên do dự giây lâu, rốt cuộc lại mềm lòng chiều theo ý nàng. Vẫn như mọi khi, chẳng đổi thay tơ hào.

"Tống Thanh Thư, ngươi dâng thiếu nãi nãi một chén trà đi."

Nếp nhăn giữa chặng mày Liễu Tân Nguyệt dần phẳng lặng, khóe mắt nheo lại đầy vẻ đắc ý. Nàng ngạo nghễ ngả người trên ghế, liếc mắt ra hiệu cho thị nữ pha trà.

Ấm trà nóng hổi bốc khói nghi ngút được bưng lên nhanh chóng. Ta đứng thẳng người bên cạnh, mặt lạnh như tiền.

Liễu Tân Nguyệt vừa ng/uôi cơn gi/ận lại bùng lên dữ dội. Nàng chẳng thể nhịn thêm nữa, đứng phắt dậy xông tới trước mặt ta, giơ tay định t/át vào mặt:

"Đồ tiện tỳ!"

"Á...!"

Tiếng thét đ/au đớn vang lên trong phòng. Liễu Tân Nguyệt đột nhiên ôm lấy người, mặt tái mét run lẩy bẩy:

"Đau... đ/au quá!"

Ta ngơ ngác giơ hai tay về phía Tạ Minh Xuyên đang ngơ ngác:

"Thiếp có đụng tới nàng ấy đâu."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm