Thực ra, những người biết rõ sự thật năm đó vẫn có, bởi vì thân thế của ta phải được nói rõ ràng.
Chư thần chỉ đang xì xào bàn tán, không ai tiếp lời Hoắc Vân Bách.
Ý An khẽ kéo tay áo Hoắc Vân Bách, "Vân Bách, hay là thôi đi, ta không bận tâm đâu."
Lời này của Ý An, khiến Hoắc Vân Bách vốn đã có chút mất mặt, lập tức nổi cơn thịnh nộ. Hắn túm lấy ta, ta không kịp phòng bị, liền bị hắn kéo đi ra ngoài.
Chư thần nhìn thấy cảnh tượng lúc này, có người muốn ngăn cản, nhưng không biết lấy danh nghĩa gì, dù sao đây cũng chỉ là chuyện nội bộ Tiên môn chúng ta.
Không có ai ngăn cản, Hoắc Vân Bách càng trở nên ngang ngược, "Khương Khâm, nếu ngươi không trở về, vốn ta cũng không muốn so đo với ngươi nữa, nhưng nay ngươi cố tình trở về, còn đường hoàng bước vào điện, khiến Ý An khó xử. Ta chỉ có thể lấy mạng ngươi, b/áo th/ù cho Ý An!"
Nhưng hắn còn chưa kéo ta đi được hai bước, đã bị một quả cầu lửa bất ngờ đ/ập trúng, lập tức bay xa mấy trượng, đ.â.m vào cột đ/á, phun ra mấy ngụm m/áu.
Chư thần nhìn ra ngoài đại điện.
Ngoài điện, Cảnh Dục đạp trên Nghiệp Liên Chi Hỏa, thong thả bước vào.
Hoắc Vân Bách trấn tĩnh lại, dựa vào cột đ/á đứng dậy, chỉ vào Cảnh Dục nói: "Ngươi là ai, dám cả gan đ/á/nh lén ta?"
Cảnh Dục bước đến bên ta, nắm lấy tay ta đi về phía chỗ ngồi đã trống gần trăm năm kia, "Nhanh như vậy đã không nhận ra ta rồi sao? Ta chính là Cảnh Dục, người mà Khâm Khâm đã nói là hẹp hòi, hay gh/en t/uông, đã giải Tình đ/ộc cho đệ ấy. Ngươi lôi kéo Khâm Khâm của ta, sao ta có thể không hiểu lầm được?"
7.
Sự xuất hiện của Cảnh Dục khiến đại điện vốn yên tĩnh bấy lâu lại lần nữa sôi sục. Một vài người quen biết huynh ấy đều tiến lại chào hỏi.
Cảnh Dục lười ứng phó, chỉ tùy ý gật đầu.
Đợi đến khi không còn ai bước tới, ta kéo tay áo huynh ấy, khẽ hỏi: "Sao huynh lại đến đây?" Không muốn ta đến, mà bản thân lại xuất hiện một cách khoa trương đến vậy.
Cảnh Dục chống tay lên đầu, thản nhiên nhìn ta, "Ta sợ đệ bị người nào đó dụ dỗ vài câu, rồi không cần ta nữa."
Cảnh Dục nói chuyện lúc nào cũng không đứng đắn, ta biết, chắc chắn huynh ấy có việc khác, "Nói chuyện nghiêm túc đi, rốt cuộc huynh đến đây làm gì?"
Cảnh Dục lúc này mới thu lại vẻ đùa cợt, nhìn về phía Hoắc Vân Bách, "Ê, chưa c.h.ế.t thì qua đây nói chuyện!"
Hoắc Vân Bách hẳn đã biết được từ những người khác rằng, Cảnh Dục không phải là người mà ta bịa đặt ra.
Vừa rồi một chưởng của Cảnh Dục khiến hắn hầu như không có sức phản kháng. Hắn vẫn còn chút thận trọng, thấy Cảnh Dục không có ý định ra tay, mới bước về phía huynh ấy.
"Chuyện pháp khí, lát nữa ta sẽ nói với ngươi. Ta nói trước về chuyện khiến Khâm Khâm trúng đ/ộc."
Ngoài điện, lại có thêm vài người bước vào.
Có vài người ta nhớ được, là những tiên tử đã đưa Bách Hoa Lộ cho ta, còn một người ta thấy quen mắt, nhìn trang phục, hẳn là một Tiên nô trông coi linh dược, nhưng ta không nhớ tên.
"Những chuyện các ngươi đã nói với ta trước đây, hãy nói lại một lần nữa."
"Vâng ạ!"
Một tiên tử bước ra, nói trước: "Một tháng trước, chúng tiểu tiên đưa Bách Hoa Lộ đã ủ xong đến Điện Hoa Thần, trên đường gặp phải một Tiên nô cấp thấp. Hắn chạy vội vàng, vô ý đụng vào tiểu tiên, suýt làm đổ chén Bách Hoa Lộ mà tiểu tiên đang bưng, may mà hắn đỡ kịp. Tiểu tiên thấy Bách Hoa Lộ không sao nên không trách ph/ạt hắn."
"Sau đó, lại gặp Khương Khâm Thượng tiên trên đường, vừa khéo Ngài ấy đang kể chuyện mới lạ cho Vân Tâm Thượng tiên nghe. Tiểu tiên có qu/an h/ệ tốt với Khương Khâm Thượng tiên nên cùng nghe, còn tặng cho Ngài ấy một bình Bách Hoa Lộ dư ra. Cho đến hôm nay tiểu tiên mới biết, bình Bách Hoa Lộ đó đã bị người ta hạ Tình đ/ộc."
Tiên nô trông coi kho linh dược tiếp lời, nói tiếp: "Ngay trước khi chuyện này xảy ra vài ngày, cũng có một Tiên nô đến kho linh dược do tiểu tiên phụ trách, nói là đi nhầm chỗ. Tiểu tiên có lòng tốt tiễn hắn ra ngoài, quay người lại đã phát hiện th/uốc trong kho bị thiếu một ít, chính là những loại dùng để chế thành Tình đ/ộc."
Cả hai người cùng chỉ về phía Ý An đang trốn trong đám đông chư thần, "Tên tiên nô đó, chính là hắn!"
Ý An định bỏ chạy, đã bị Cảnh Dục sớm phát giác thi pháp cố định lại. Ý An thấy mình không thể trốn thoát, liền muốn cầu c/ứu Hoắc Vân Bách.
Hoắc Vân Bách vốn không tin lời của tiên tử và tiên nô, nhưng những người khác đều đang bổ sung thêm chi tiết về chuyện ngày hôm đó, đầy đủ không một chút sơ hở, khiến hắn sinh nghi.
Cảnh Dục hóa ra một đoàn lửa trong lòng bàn tay, "Ta cũng lười nói thêm lời vô nghĩa với ngươi. Ta chỉ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu còn nói dối, ta nhất định khiến ngươi h/ồn phi phách tán."
Ý An không nhận được sự giúp đỡ của Hoắc Vân Bách, trong cả đại điện này, cũng sẽ không có người thứ hai c/ứu hắn. Do dự hồi lâu, hắn mới đành lòng hạ quyết tâm, "Được, ta nói thật. Những gì bọn họ nói, đều là sự thật, Tình đ/ộc là do ta hạ, và những lời bịa đặt ta nói với Hoắc Vân Bách cũng là do ta cố ý. Khương Khâm xuống trần cũng không làm chuyện dơ bẩn gì, ta làm tất cả là để bao che cho lời nói dối ta đã c/ứu Hoắc Vân Bách. Nếu ta không nói như vậy, Hoắc Vân Bách sẽ không tin ta. Ta chỉ muốn ở lại Tiên giới, không muốn trải qua nỗi khổ luân hồi, nên mới h/ãm h/ại Khương Khâm."