Năm năm sau…
-“Hôm nay chúng tôi vấn với tổng giám đốc tập đoàn Saphiar sống ấy”
-“Chúng tôi biết hiện đang ông bố đ/ộc thân, vậy dự tái hôn người người phụ nữ khác xây dựng nên gia đình? ”
Tiếng MC van cả đài, đúng câu khó câu chưa hề sự chuẩn bị trước, MC câu vì số đông giả đang xem đài rất tò mò.
Nghe xong câu không hề tức gi/ận mỉm cười
-“Nếu gái tôi cho phép, tôi sẽ tái hôn”
-“Chúng tôi thấy rất thương gái mình”
Tại đất Mỹ xa xôi cách Việt Nam vòng xem xong vấn mỉm mãn nguyện. Đã năm năm, luôn dõi theo hai ba nhưng trong âm và lặng lẽ. Một bài báo đăng sẽ m/ua, bài phóng sự đến xem. Tại sao ư? Vì thông qua đó biết hình anh, còn gái nhỏ cô.
Vài tháng cái ngày ở trước nhà mẹ qu/a đ/ời vì bệ/nh bà chuyển biến x/ấu. không còn người thân. May mắn thay David Huỳnh. lai cư Mỹ. Trong lần bệ/nh tim tái phái giúp Gia đình vì trả ơn bảo lãnh cho sang Mỹ du học. Ước mơ duy nhất trở nhà thiết kế trang sức. công sẽ quay trở việc tập đoàn Saphiar. Đơn giản vì việc ở đó sẽ nhìn thấy cô.
– Em không suy nghĩ lời đề nghị vợ sao?
– Xin lỗi anh, David. biết không mà
Là David Huỳnh tiếng, thấy xem bảng mỉm mãn nguyện hiểu. biết câu chuyện nhưng năm năm qua luôn từ chối lời đề nghị xem như người bạn, người thân. cái quá khứ kia không buông xuống được.
-Một người mẹ vứt bỏ mình như viễn không hạnh phúc.
-Anh không tâm đến chuyện trước kia, không buông bỏ xuống sao? Cả đời phải sống trong dằn chịu sao?
-Em không buông xuống được. Hàng đêm nghe khóc vì khát sữa…
Anh hiểu, tâm ch*t rồi…
Thấy bầu không khí vẻ nặng nề, chủ đề
– lo đi tìm cho bà chị dâu đi, thấy lớn rồi.
-Em chê già ư. Đợi vợ đừng hối nhé.
Thấy đề chuyện không ngượng ép nữa. nên buông tay đoạn rồi.
-Đúng rồi, tuần đúng không? Em dự tính chưa?
-Em việc tập đoàn Saphiar.
-Nếu đó quyết luôn tôn và hộ. chút việc, nhé.
Anh xót xa đi ra khỏi phòng. Dáng người cao lớn hôm nay đơn đến lạ. hiểu với nhưng không thể. không cho rồi dập tắt nó. không vì mà thêm người bị tổn thương.