Tôi quỳ trong phòng khách.
Chờ ch*t.
Tống Kỳ vội vàng thay áo choàng ngủ, mở hé cửa, đưa bản đ/á/nh giá thực tập cho cậu trợ lý nhỏ đang đợi ngoài cửa.
"Cảm ơn anh."
Cậu trợ lý nhỏ vui vẻ nói, thấy sắc mặt Tống Kỳ, cậu ta lại bối rối hỏi, "Anh bị sốt à, sao trông sắc mặt tệ thế?"
Tống Kỳ nói không phải, sau đó nói vài câu qua loa để tiễn cậu trợ lý đi.
Tôi nhìn chằm chằm tấm thảm, ước gì có thể tự đ/ập bẹp mình rồi chui xuống đó luôn.
Tống Kỳ đóng cửa, đi rót cho mình một cốc nước, ngồi xuống chiếc sofa vừa rồi chúng tôi quấn quýt.
"Đầu em có phải quá cứng không?"
Anh ta hỏi tôi, "Nếu anh đ/ập ly nước này vào đầu em, liệu em vẫn sẽ như bây giờ chứ?"
Tôi không tranh cãi.
Anh ta lại nói:
"Em mới hai mươi tuổi, cuộc đời vừa mới bắt đầu. Trước đây theo anh là vì em không có lựa chọn, còn mục đích của anh lúc ấy cũng không thuần khiết. Chúng ta cho nhau chút thời gian để suy nghĩ thấu đáo, được không?"
Tôi chợt nghẹn ngào: "Anh không phải đã vứt bỏ em rồi sao?"
"Anh thì muốn đấy, nhưng em đâu có nghe lời." Anh cười khẩy, rồi giang hai tay ra, "Song Dư, lại đây."
Như được ân xá, tôi đứng phắt dậy lao vào lòng anh.
Anh gọi tôi là "Song Dư".
Bốn năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên mình từ miệng anh.
Tôi đã làm chuyện x/ấu, không đáng nhận phần thưởng này.
Tôi dùng nước mắt bày tỏ nỗi hổ thẹn.
Anh ôm đầu tôi vuốt ve: "Anh vốn đã xin nghỉ phép, vài ngày nữa sẽ về nước, đến khu nghỉ dưỡng mùa hè đó. Em biết khu nghỉ dưỡng nào mà phải không?"
Tôi nhớ lại bức ảnh Tống Dực cho tôi xem, gật đầu.
"Tiểu Dực nói em ở trường đại học rất tốt, nên thực ra anh còn m/ua quà cho em. Nhưng bây giờ anh không muốn tặng nữa."
Tôi vội vàng nói: "Em muốn, anh à, anh tặng gì em cũng muốn."
"Vậy thì hai ngày nữa em ngoan ngoãn về đi."
Món quà Tống Kỳ chuẩn bị cho tôi là một đôi tất lụa.
Tôi không biết tại sao anh ta lại nhầm tưởng tôi thích chân. Trước đây anh ta chắc là định đi đôi tất này để dẫm lên tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể ôm đôi tất mới tinh lên máy bay trở về.
Nhưng giờ đây tôi chỉ biết ôm đôi tất mới tinh lên máy bay về.
Tống Dực đón tôi ở sân bay, m/ắng cho tôi một trận.
Thật ra, nghĩ kỹ lại thì, với cái thái độ dạy đời của Tống Dực bây giờ, Tống Kỳ chắc chắn đã sớm vỡ mộng từ lâu rồi.