Ánh mắt Nhạc Trạch rất kiên định. Nhưng trực giác mách bảo tôi, điều đó không thể nào. Vụ án của Nhạc lão gia vẫn chưa được định tội, mọi công việc điều tra vẫn đang trong giai đoạn bảo mật. Lão Ngụy không thể nói ra, đặc biệt là nói cho Nhạc Trạch.

"Yên tâm, anh biết cảnh sát có nhiều nhiệm vụ phải giữ bí mật. Chuyện nằm vùng dưới chân cầu lên tin tức, anh mới gọi điện cho lão Ngụy, anh ấy không phủ nhận."

Hì! Thì ra là chuyện này. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhạc Trạch: "Anh ấy nói em không nói cho anh biết, là vì trách nhiệm nghề nghiệp. Là chồng - à không, chồng cũ của em, anh nên sớm đoán ra, cái con lừa bướng bỉnh như em không thể nào từ chức đi b/án hàng rong."

Tôi gật đầu.

Ê! Khoan đã, sao anh lại m/ắng tôi là lừa bướng bỉnh?

Nhạc Trạch: "Cho nên anh đã nghĩ em làm sai chuyện gì đó nên bị sa thải... Ch*t ti/ệt, anh còn từng nghĩ sẽ giúp em một tay, đưa em vào làm trong công ty."

Tôi: "Cảm ơn anh nha..."

"Anh ấy còn nói, trong lòng em có anh..." Nhạc Trạch nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đã nhìn thấu tôi, "Anh nên tin không?"

À! Trực diện thế à...

Tim tôi đ/ập như trống.

Có thì đương nhiên là có rồi, nhưng lỡ mà nói thật cho Nhạc Trạch biết thì sao đây? Hắn bắt tôi đi tái hôn thì sao? Hoặc hỏi tôi tại sao lại ly hôn thì sao? Vụ án chưa điều tra rõ ràng, chẳng phải hai năm khổ cực của tôi là vô ích sao?

Nhạc Trạch: "Chuyện này cũng phải giữ bí mật sao? Giang Vị, rốt cuộc anh là gì trong lòng em? Một con chó có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào sao? Chỉ cần em vẫy tay, anh sẽ quay lại sao?"

Khóe mắt hắn dần đỏ hoe.

Tôi đ/au lòng không thôi. Anh đương nhiên là người đàn ông mà tôi yêu nhất rồi.

Tôi cuống quýt thốt ra: "Anh là…"

Vì quá kích động, tôi làm động đến vết thương, nửa câu sau bị nuốt vào trong bụng, biến thành một tiếng "à".

Thế là câu trả lời của tôi nghe thành: "Anh là à..."

Sắc mặt Nhạc Trạch cứng đờ, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi.

Không khí im lặng mấy giây.

Tôi hé miệng, định giải thích.

Nhạc Trạch lại đột nhiên thở dài, rồi…

"Gâu."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Phạm Quy Đắm Say

Chương 26
Tôi và nam thần cùng phòng, Lục Lăng, lén lút yêu nhau. Sau đó, hắn ta vừa gặp em gái tôi đã trúng tiếng sét ái tình. Lục Lăng dứt khoát xóa hết liên lạc, lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Tôi không phải gay, cũng chưa từng thích cậu. Chỉ coi cậu là trò tiêu khiển thôi, đừng ảo tưởng." Sợ tôi quấy rối, hắn còn cố tình ghép đôi tôi với Tần Tống, thằng bạn thẳng như đòn gánh của hắn. Vừa cười khẩy vừa buông lời mỉa mai: "Thử 'uốn cong' nó đi, biết đâu được?" Nhưng hình như... Tôi chẳng cần cố gắng nhiều lắm. Tay bạn "cực thẳng" đó tự nhiên... cong quẹo. Hôm đó, Lục Lăng bắt gặp chúng tôi hôn nhau, phát điên vung nắm đấm thẳng vào mặt Tống Đàm. "Mày bảo mày không thích đàn ông, tao mới yên tâm giới thiệu mày cho cậu ấy." "Mày dám hôn người của tao?! Mày nghĩ mày là ai?"
210.79 K
4 Hoài Lạc Chương 19
6 Con Gái Trở Về Chương 22
11 TIỆM ÂM XƯNG Chương 19.
12 Ân Trường Thọ Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm