Từ lúc đó, tôi đã đặc biệt khao khát có được một căn nhà của riêng mình.
Hai năm đi làm cộng với làm thêm, tôi đã tiết kiệm được vài chục ngàn tệ.
Giá nhà ở đây thấp, đóng tiền đặt cọc cũng không cao.
Nếu có thêm hai vạn này, mượn tạm đồng nghiệp chút ít, cộng với số tiền trong tay là có thể gom đủ tiền đặt cọc cho căn hộ hai phòng ngủ nhỏ.
Vì vậy khi bố chuyển cho tôi một vạn trước, tôi chỉ mang theo hai bộ quần áo về nhà.
Tối hôm đó, bố mẹ tôi cung kính thắp hương cúng bái trước cái bình sứt mẻ cũ kỹ.
Sau khi làm lễ xong, họ lấy ra một cây kim chích vào đầu ngón tay tôi.
Tôi tưởng chỉ cần nhỏ m/áu vào miệng bình là xong, nào ngờ bố lại bảo tôi thò tay vào trong.
Cái bình này thuộc loại bình gốm kiểu cũ, miệng rộng không có nắp, bên ngoài phủ lớp bụi đất dày cộm lẫn những vệt chất nhầy.
Lúc đầu tôi không muốn thò tay vào.
Miệng bình chỉ lớn hơn cánh tay tôi một chút, khi thò vào, tôi quệt phải thứ bẩn thỉu, không rõ là gì, cảm thấy gh/ê t/ởm.
Loại hũ này rất có thể dùng để đựng tro cốt.
Nhưng bố tôi nhanh tay nắm lấy cổ tay tôi, đẩy phắt vào trong lúc tôi không đề phòng.
Đang định rút tay ra, mẹ tôi đã ôm ch/ặt lấy tôi: "Niệm Nơi, con không muốn bà nội ch*t đi đúng không? Mẹ con mình cũng không còn mặt mũi nào trước mặt nhà họ nữa. Con giúp mẹ lần này được không?"
Giọng bà run run nghẹn ngào.
Nhìn những vết nám và nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ, cùng mái tóc bạc phía sau tai, tôi bỗng thấy thương cảm nên không giãy giụa nữa.
Bố tôi ghì ch/ặt tay tôi trong bình, đôi mắt không rời khỏi thành bình như thể có thể nhìn xuyên thấu lớp gốm.
Lúc mới thò tay vào, tôi cảm thấy bên trong trống rỗng.
Một lúc sau, tôi ngoảnh lại hỏi: "Đủ chưa ạ?"
Bố tôi mắt sáng rực, hai tay ghì ch/ặt cánh tay tôi, dường như muốn nhét cả cánh tay tôi vào trong bình: "Sắp xong rồi! Sắp được rồi!"
Đúng lúc đó, ngón tay bị kim chích đột nhiên có cảm giác như bị thứ gì lạnh buốt và trơn nhẵn mút lấy.
Tôi gi/ật thót người, giãy giụa định rút tay ra: "Trong này có cái gì vậy?"
"Chút nữa thôi! Một chút nữa thôi!"
Bố tôi một tay siết ch/ặt vai tôi, mắt không rời thành bình: "Nhanh lên! Nhanh lên!"
Vật trong bình chỉ mút nhẹ một cái rồi thả ra, nhưng cảm giác ấy khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Bố ghì quá ch/ặt, lại thêm mẹ đang ôm lấy tôi, tôi không thể rút tay ra được.
Theo ánh mắt bố nhìn chằm chằm vào thành bình, tôi chợt nhìn thấy lớp bụi bẩn trên đó đang dần ngưng tụ thành giọt nước, lộ ra hình phù điêu hai con rắn quấn vào nhau.
Bố tôi reo lên sung sướng: "Thật! Quả nhiên là thật!"
Ông lập tức rút tay tôi ra khỏi bình, ôm ch/ặt chiếc bình chạy vội ra khỏi bếp.
Mẹ tôi cũng buông tôi ra ngay, hớt hải chạy theo bố trong phấn khích: "Thật sự chỉ cần cho m/áu vào là có rắn giao phối à?"
Hai người bỏ đi mất, không ai hỏi thăm xem lúc nãy tay tôi trong bình có sao không, tại sao tôi lại h/oảng s/ợ và hét lên.
Tôi đã quen với điều này rồi.
Đưa ngón tay bị chích lên xem, vết thương đã ngừng chảy m/áu nhưng trắng bệch, rõ ràng đã bị thứ gì đó hút m/áu.