Gã đàn buông tôi ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, định đứng thì bị Chu Liễm t ú m cằm.
[Trang Ninh, nể bao nhiêu năm qua, tôi cho cô một con đường sáng.]
Anh mở buông những t à n n h n nhất:
[Cô đến Trần Vân Sinh mà c/ầu x/in anh ta. Nhờ anh giúp cô.]
Trần Vân Sinh
Thái tử gia t à n n h n vô thành A, người đồn rằng trên anh ấy có những sở thích rất q u á d ị.
Người phụ nữ leo anh ấy, chẳng có người nào còn sống bước đó.
Những ư ờ t xung quanh ngày càng mơ hồ.
Chu Liễm cũng đang cười.
Dồn sức lực cuối cùng, tôi t á t anh một cái thật mạnh:
[Chu Liễm, anh thật h ê t m.]
Anh n ờ giây lát vì cú t á t.
Nhân lúc anh còn ngơ ngác, tôi vội thoát sự k ì m h ã m anh ta.
Loạng choạng bước phòng bao.
Rồi tôi quay lại.
Lấy túi xách tờ hôn:
[Chu Liễm, chúng còn nữa.]
Bầu khí phòng bao trở nên tĩnh lặng đến đ á n ợ.
Chu Liễm cầm tờ hôn.
Trước đây, anh đã đề nghị rất nhiều lần nhưng tôi đều chối.
Anh biết tôi thích anh ta, đã theo anh mười năm.
Chỉ cần đến chuyện hôn, tôi sẽ tha cho mọi lỗi lầm anh ta.
Nhưng giờ, tờ hôn đã được ký sẵn trước mặt, anh thấy vui nào.
Lục làm nũng: [Tốt quá rồi, Liễm ca, cuối cùng chị cũng còn bám anh nữa.]
[C â miệng!]
Chu Liễm trầm giọng quát.
Anh vớ áo theo ngoài.
Nhưng ngoài đã còn bóng dáng tôi đâu nữa.