Vịnh Lưu Ly

Chương 2

26/03/2025 17:22

Phó bản nhanh chóng được tải thành công.

Vịnh Lưu Ly, một thị trấn ven biển đã bị biển cả dị hóa. Cả thị trấn với dân số 20.000 người không ai thoát khỏi sự ô nhiễm.

Người chơi cần kích hoạt tuyến nhiệm vụ chính và hoàn thành nhiệm vụ trước khi chỉ số ô nhiễm đạt 100%.

Thân phận của tôi trong phó bản này: một nhà đầu tư đến khảo sát thị trấn.

Khu bình luận tràn đầy vui sướng trên nỗi đ/au người khác:

【Đại hội đ/á/nh cá chắc chắn sẽ xuất hiện boss, tân thủ này ch*t chắc rồi.】

【Xem là đại boss hay tiểu boss đi. Nếu là Vua Nhân Ngư thì khỏi c/ứu, chỉ cần nhìn một cái là bị ô nhiễm ngay.】

Không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi khó diễn tả thành lời.

Tôi ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Bên bờ biển, một đám ngư dân tụ tập, đang phấn khích bàn tán về thứ gì đó.

“Chính thứ này đã làm ô nhiễm biển cả, khiến chúng ta mắc bệ/nh quái lạ…”

“Th/iêu ch*t nó đi! Đốt con quái vật x/ấu xí này thành tro!”

Tôi len vào giữa đám đông.

Bên cạnh một đống lửa trại khổng lồ, một nhân ngư đầy thương tích nằm sõng soài trên mặt đất.

Tôi còn muốn lại gần hơn để quan sát.

Một NPC bác gái tốt bụng vội kéo tôi ra sau:

“Tránh xa ra, cậu trai! Hải yêu rất tà á/c, đến gần sẽ bị ô nhiễm đấy!”

Tôi: “Thật không?”

Bà ấy gật đầu: “Cậu là người từ nơi khác đến đúng không? Trách tôi không nhắc cậu sớm, nhân ngư là thứ…”

Bà ấy còn chưa nói hết câu.

Tôi đã phóng một bước lao lên trước, vác nhân ngư bỏ chạy.

Khu bình luận : 【???】

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm