Chiếc váy hoa oán hận

Chương 2

03/07/2024 17:56

Tôi không dám làm thì mẹ dùng kìm rút móng tay tôi ra, sợ tôi kêu la còn nhét khăn vào miệng tôi.

Tôi đ/au nên chỉ có thể gật đầu.

“Tốn sức như vậy để làm gì, tôi trực tiếp vặn đầu xuống không phải xong rồi sao.”

Bố không còn dáng vẻ đ/au lòng lúc nãy.

Giọng điệu của ông ta giống như chỉ muốn tôi vặn đ/ứt cổ của con gà.

“Ông thì hiểu cái gì, tôi nói rồi, mạng của con bé này cứng, có thể khắc được những vo/ng h/ồn ch*t oan, để nó đích thân làm chuyện này là hợp lý nhất có phải không, bé ngốc?”

Mẹ cười với tôi.

Tôi run lên cầm cập, sau lưng giống như có hai con rắn đang bò vậy.

Tôi không dám phản kháng, bắt đầu đào hố ở bốn góc.

Vừa đào hố xong trời đã bắt đầu mưa.

Tôi lấy rơm từ trong bếp lò ra đắp lên người các em, sợ nước mưa làm ướt các em.

“Người cũng đã ch*t rồi che lại làm cái quái gì, lãng phí củi lửa, làm xong rồi thì ra nấu cơm! Nhanh cái tay lên, bố mày đói rồi, mau ch/ôn bọn chúng đi rồi nhanh đi nấu cơm.”

Mẹ cầm dù, một chân đ/á vào chỗ xươ/ng sườn của tôi.

Tay tôi run lẩy bẩy lôi đống cỏ rơm ra, các em ấy nằm vô cùng ngay ngắn, không có dấu vết của sự giằng co.

Em năm nhỏ nhất cũng chỉ mới đầy tháng giống như một con heo sữa bị th/iêu ch/áy vậy, tôi hoảng hốt hình như vừa nhìn thấy em ấy mở mắt.

“Động tác nhanh lên một chút, đồ phế vật chỉ biết ăn không biết làm.”

Giọng nói của mẹ tôi có chút r/un r/ẩy lại đ/á tôi một cái sau đó quay trở về phòng.

Nước mưa rơi trên mái nhà tạo thành những tiếng lộp bộp giống như tiếng lửa ch/áy ở trong mơ.

“Ha ha ha.”

Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh cười, trong lúc bất chợt hình như nhìn thấy mắt của em năm chớp một cái.

Sau lưng truyền đến tiếng ai đó đạp vào vũng nước vang lên rất nhỏ.

Một bước nhẹ, một bước nặng.

Bả vai của tôi đột nhiên bị người nào đó vỗ một cái, bình thường em hai thích trêu tôi như vậy nhất.

Đầu tôi đột nhiên nặng trĩu, tôi ngã vào trong vũng bùn, ngay đúng cái tay nhỏ bị th/iêu ch/áy của em hai.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm