Cố Linh Chu vẫn chưa về ký túc xá ở.
Chớp mắt đã đến Tết Trung thu.
Đêm Trung thu ấy, hai người bạn cùng phòng kia, một người may mắn m/ua được vé về nhà, một người đi qua đêm với bạn gái bên ngoài.
Chỉ còn mình tôi trong phòng.
Tôi mở bộ phim Lâm Như giới thiệu cho tôi: "Call Me by Your Name".
Sau khi xem xong, trong lòng tôi dâng trào đủ loại cảm xúc, mãi không thể bình tĩnh lại.
Cộng thêm những bộ phim trước đây Lâm Như cùng tôi xem như "Brokeback Mountain", "Farewell My Concubine", "Portrait of a Lady on Fire", "Blue Is the Warmest Color"...
Tôi hoàn toàn được mở ra cánh cửa thế giới mới.
Hóa ra con trai với con trai, con gái với con gái…
Cùng giới tính, vẫn có thể yêu nhau.
Cuối cùng những cảm xúc khó hiểu tôi dành cho Cố Linh Chu cũng tìm được lối thoát.
Rè rè —
Đèn trong ký túc xá đột nhiên tắt phụt.
Xung quanh chợt chìm vào bóng tối.
Tôi lôi điện thoại ra xem tình hình.
Nhóm chat tòa nhà thông báo: Kỳ nghỉ, thiết bị cao áp khu ký túc xá cần bảo dưỡng sửa chữa, ba ngày nghỉ này sẽ mất điện.
Tôi thở dài.
Đành cởi quần lên giường, đi ngủ sớm.
Nhưng mới chỉ 9 rưỡi tối, sao mà ngủ được.
Bóng tối sẽ phóng đại những cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Tết Trung thu, người khác đều đoàn viên, chỉ mình tôi ở lại ký túc xá mất điện.
Không hiểu sao, tôi lại nghĩ đến Cố Linh Chu, không biết giờ hắn đang làm gì nhỉ?
Ngay lập tức, chuông điện thoại tôi reo lên.
Là cuộc gọi từ Cố Linh Chu.
Xung quanh tối đen và yên ắng, giọng Cố Linh Chu vọng ra từ điện thoại đặc biệt rõ ràng.
"Khu ký túc xá mất điện rồi, em đang ở trong phòng à?"
"Ừ."
"Em không đi xem phim với Lâm Như sao?"
"Không, cô ấy phải chuẩn bị cho kỳ thi IELTS ngày kia."
Hình như Cố Linh Chu đang chạy.
Trong tai nghe vẳng lại tiếng gió thổi bất định.
Lời đáp của hắn cũng kèm theo hơi thở không đều.
"Nếu em sợ, chúng ta có thể giữ máy liên tục."
"Anh đang trên đường đến ký túc xá, sẽ đến nơi sớm thôi."
Trái tim tôi như bị chiếc lông vũ khẽ cù.
Lời bông đùa trước đây của tôi về nỗi sợ bóng tối, sợ ở một mình trong ký túc xá, hắn vẫn nhớ.
Nhà Cố Linh Chu ở khu phía đông, còn ký túc xá chúng tôi ở khu phía tây.
Diện tích trường D rất rộng, từ đông sang tây gần bốn cây số.
Giờ này xe buýt trường đã ngừng hoạt động.
Vậy nên Cố Linh Chu phải chạy bộ sang.
Vì tôi nên đặc biệt chạy sang.
Sự thật này khiến lòng tôi mềm nhũn ra.
Cảm xúc được khai sáng từ bộ phim bùng n/ổ dữ dội.
Điện thoại vẫn giữ kết nối, nhưng cả hai chúng tôi không nói thêm gì.
Tiếng gió hòa cùng hơi thở khi Cố Linh Chu chạy, truyền qua điện thoại.
Âm thanh gợi cảm, hơi thở quyến rũ.
Lan tỏa trong phòng ký túc, nhẹ nhàng vuốt ve tai tôi.
Như thể Cố Linh Chu đang ở ngay bên tai tôi lúc này.
Cơ thể tôi vô thức nhớ lại lớp da chai mỏng trên đầu ngón tay hắn, bàn tay hắn nắn bóp.
Cơ thể tôi dần nóng lên, như có sự thay đổi.
Nghe giọng hắn, tôi theo bản năng, đặt hai tay xuống dưới...