“Này, đồ chó cái cuối cùng cũng đến rồi!”
Giọng nói này tôi từng nghe trong video.
So sánh nhanh khuôn mặt hắn với tư liệu tìm được, tôi nhớ ra tên hắn - Lý Gia Hàng.
“Quần l/ót và tất của tao chờ mày giặt đấy, chất cả đống rồi. À mà nhớ lau giày của tao cho sạch sẽ đấy.”
Tôi không nói gì, cúi đầu đi về phía dãy bàn cuối.
Đại học không có chỗ ngồi cố định, nhưng chỗ của em gái tôi lại bị ấn định - chiếc bàn cạnh thùng rác.
Rác trên mặt bàn còn nhiều hơn trong thùng.
Em gái tôi từng viết trong nhật ký: “Bọn họ luôn vứt đủ thứ rác lên chỗ ngồi của em, ném vào người em. Em còn giống thùng rác hơn cả thùng rác.”
Nhìn đống rác bốc mùi hôi thối trên bàn, tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm, móng tay cắm sâu vào da thịt. Nỗi đ/au giúp tôi giữ lý trí, không bùng n/ổ ngay lập tức.
Trước khi tìm ra tất cả những kẻ hại em gái mình, tôi không thể làm gì.
Tôi lặng lẽ dọn sạch rác, nhìn thấy những dòng chữ bẩn thỉu chi chít trên mặt bàn.
“Tiện tì.”
“Đồ chó cái.”
“Đồ ti tiện.”
Hóa ra em gái tôi đã sống trong hoàn cảnh như thế này mỗi ngày.
Làm sao em có thể giả vờ như không có chuyện gì, vẫn nở nụ cười với tôi mỗi khi về nhà nghỉ phép vậy?
Tôi nghiến ch/ặt răng, dù tim đ/au như c/ắt nhưng vẫn phải cố kìm nén.
Vừa ngồi xuống, Lý Gia Hàng đã ném túi đồ hôi thối vào người tôi.
“Tao đang nói chuyện với mày đấy, hôm nay phải giặt sạch ngay! Tao còn mặc.”
Quần l/ót và tất bẩn trong túi văng tung tóe lên người tôi. Tôi mặt lạnh nhặt từng món bỏ lại vào túi.
Cúi đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Lý Gia Hàng hài lòng, cười khẩy thúc thúc vào thằng con trai ngồi cạnh: “Quần l/ót của mày đâu? Đưa nó giặt luôn đi, nô tì miễn phí đấy, không dùng thì phí lắm.”
Tôi liếc nhìn chàng trai đó.
Cậu ta tránh xa Lý Gia Hàng, nhíu mày lạnh nhạt: “Không cần.”
Giọng này không có trong video, nhưng chỉ vậy cũng không thể khẳng định cậu ta không dính líu. Tôi cần tiếp tục quan sát.
Trong video có tổng cộng bốn người, hiện tôi mới x/á/c định được hai người.
Trước giờ học, thêm hai nam sinh khác ném quần l/ót và tất bẩn cho tôi - một tên Vương Việt, một tên Tô Cảnh Khang.
Giọng Vương Việt cũng xuất hiện trong video.
Còn tên Tô Cảnh Khang rõ ràng lần đầu làm chuyện này, đặt đồ xuống tay còn run lẩy bẩy, cúi mặt không dám nhìn tôi.
Vừa đặt đồ xong đã vội chạy về chỗ, còn suýt ngã khiến Lý Gia Hàng và Vương Việt cười nhạo.
Những người còn lại trong lớp đều thờ ơ trước sự việc, lạnh lùng và vô cảm.