Tỉnh dậy trong phòng bệ/nh, Lục Tranh sà tới ngay, mắt đỏ ngầu: "Nhiên Nhiên, em thấy thế nào?"
Tôi ngơ ngác: "Sao anh ở đây?"
Lục Tranh thở dài, vừa gi/ận vừa xót: "Sốt cao mấy ngày không chịu uống th/uốc? Người mê man vẫn cố chịu đựng sao?"
Tôi im lặng giây lát: "Anh còn rảnh đến tìm em? Lịch trực ở viện xếp được rồi à?"
"Anh nghỉ việc rồi."
Lục Tranh nói khẽ.
Tôi gi/ật mình, lắp bắp: "Em không cần anh làm trò ngốc nghếch này. Mau quay về làm việc đi."
“Không phải trò ngốc nghếch.”Lục Tranh nắm ch/ặt tay tôi, nhẹ nhàng xoa những đầu ngón tay lạnh giá của tôi, “Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi.”
Tôi cười nhạt một tiếng: “Nghỉ việc rồi thì người tình trong bệ/nh viện của anh sao? Đứa con của hai người tính sao?”
“Lục Tranh, em biết anh có qu/an h/ệ thân thiết với một bệ/nh nhân trong bệ/nh viện. Anh đến đây, vậy bệ/nh nhân đó của anh phải làm sao?”
Lục Tranh nghe ra hàm ý mỉa mai, anh im lặng vài giây, giọng nói run nhẹ: “Anh biết em đang gi/ận anh, thậm chí không chỉ vì chuyện này. Anh chỉ mong em cho anh cơ hội giải thích.”
“Người bệ/nh em nói là chị gái anh, đứa bé đó là con trai của chị ấy.”
“Chị gái anh... vừa qu/a đ/ời vì bệ/nh.”