Tầng 21 đã sao? Ai hỏi số phòng của anh đâu?! Tôi nhịn liền trừng với Lương Thận Chi, phát hiện mặt anh bừng. Cánh tay níu cũng tỏa ra hơi nóng bất thường.
Tôi nhíu mày: "Anh sốt à?"
Lương Thận khẩu trang đầu. Tôi ầm "Muốn à?! Sốt cao thế đi tuyết? Muốn đi ra, đừng thấy!"
Tôi tay lại, đứng nép vào vách thang máy.
Lương Thận ngẩng phắt nhìn tôi. Đôi anh r/un r/ẩy kích động, rồi đột nhiên hoe. nói: "Lâu rồi em m/ắng anh... em thể... m/ắng thêm không?"
Thằng khốn này... thích ch/ửi à?!
"Bi/ến th/ái!"
Cửa thang máy vừa mở, lao về phòng.
Sáng hôm sau, và bố thu xếp lý tới Ý. Thủ đô Rome ở phía Nam khí hậu dễ chịu, chúng tham quan tàng Vatican, Điện Pantheon và Đấu trường La Mã.
Khi tới Đài nước Trevi, lại thấy ánh nào theo. Đang ngoái tìm bố hỏi: "Sao? Con phát hiện Lương Thận rồi à?"
Tôi há hốc: "Bố... bố biết rồi sao?!"
Bố "khịt" một tiếng, ngẩng cao cằm: "Từ hồi ở Nara bố đã phát hiện hắn rồi!"
Không thể nào.
"Nara ư?!"
"Ừ, thằng hươu ngã chính là hắn đấy."
!!!
Tôi hiểu ra: "Ý bố là khi chúng bắt du lịch, Lương Thận đã lén theo sau?"
Bố ngồi bệ nước, thong thả đáp: gần hắn hai lần về nước rồi lại đuổi theo ngay."
Điên rồi. Lương Thận chắc chắn đi/ên rồi.
Tôi dài: "Bố bố xu ạ?"
"Con cần làm gì?"
"Đây chẳng phải nước cầu nổi tiếng sao? Con muốn ước Lương Thận trở lại bình thường, tránh con ra."
Bố cười khẩy: "Khó con ạ."
"Sao thế ạ?"
"Vì nơi đã cấm ném xu cầu lâu rồi."