Suốt mười mấy năm sống trong lo âu, mọi chuyện rốt cuộc cũng tạm lắng xuống. dồn hết tâm Cần.
Nhà họ thế lực trùm hạ, dạo suýt nữa lần ra manh mối. không chút hy vọng, đưa điện thoại của Cần cho anh, bảo về nhà bịa cớ báo bình an.
Làm có con tin nào trong huống mạng không bị dọa, kẻ c/óc lừa người nhà. Ngay cả bản thân cũng thấy đề nghị thật nực cười.
Nhưng Cần không hề phản ngoan làm theo Sau khi xong, chủ động trả điện thoại cho tôi, rồi tròn trong chăn, lăn lòng ngủ.
Tôi cúi người nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán anh, hôn vầng trán ấy. Sau đó bận rộn xử lý đủ thứ, đến trại giam thăm Thẩm Liên - giờ thành nhân.
Trên nhận được cuộc video từ người bạn c/óc Cần. Cậu ta thấy độ nhạt của Cần, đến thở với tôi: "Thật không rồi."
"Nói đủ lời ngon ngọt lẫn dọa, nhưng quyết không ăn uống."
"Suốt cả ngày rồi." Cậu ta buồn bã giơ ngón tay.
"Không chỉ cơm nước, đến giọt nước cũng chẳng uống!"
"Cứ thế này..."
Người bạn đột nhiên ngừng lời, liếc nhìn tôi.
Tôi hiểu ý cậu ta muốn gì.
Nếu trạng Cần sớm cũng mất mạng dưới tay tôi.
Tim thắt lại, nhói như bị kim châm. Vừa gi/ận dữ vừa xót xa việc tự hại bản thân, cảm thấy nỗi buồn mơ hồ.
Con người thật đê tiện. Rõ ràng là kẻ giam cầm trước, gh/ét là nhiên. mà dám cảm thấy bị tổn thương vì động tuyệt thực phản kháng của anh.
...Thôi vậy. Chiếc xe yên ả băng trên đường, qua hàng cây rồi ùa cửa sổ. mày, đạp mạnh tăng tốc.