Ngay khi xong nghe tiếng "bùm" lớn.
Sấm chớp ầm ầm, trời đổ mưa to.
Những hạt mưa rơi xuống đ/ập tạo âm thanh kỳ lạ.
Bà tiến lên vài bước, đưa lên trước mũi Trần Cường, sau rút về: "Ông chuyện này phải làm sao?”
Ông "Thằng bé… Thằng bé ch*t rồi.”
Ông thở dài, lông mày nhíu lúc phải làm sao.
Mưa nặng hạt, những buộc sợi dây đỏ reo ngừng, cứ như thể đòi mạng.
Ông nhìn rồi "Bà, đưa Phúc trước đi."
Bà cau mày, "Ông cẩn thận chút, chuyện gọi tôi.”
Bà dẫn nhà, rèm để nhìn ngoài sổ.
Bà trải nệm chăn ngủ thôi."
Tôi gật đầu, chui chăn ngủ.
Lúc mở mắt lần đã là buổi trưa.
Tôi ngửi hôi thối, giống như thứ th/ối r/ữa.
Khi chạy sân, trên băng ghế, im lặng hút điếu th/uốc lào, đứng bên cạnh tôi, vẻ đ/au xót.
Sợi dây đỏ sân vẫn chưa tháo của sợi dây đỏ mức giống như đã thấm đẫm m/áu.
Tôi "Nội, sao vậy?"
Bà nhìn tôi, gì.
Ông "Bà, dẫn Phúc trước, sân này thể người được."
Bà "Vậy làm gì?"
Ông chỉ "Bảy sẽ tìm hai người, hai trước đi."
Mùi hôi này phát từ giếng nước.
Bà hãy cùng nhau, mình lỡ chuyện sao.”
Ông thở dài, kéo trước ông, đưa sờ tôi, với chăm chỉ tập."
Ông "Bà, phải đưa Phúc đi, chăm sóc nó."
Đôi mắt đỏ hoe, quay phòng phía đông. Sau lúc, với mấy cái túi.
Ông đã dắt xe lừa xong, bế lên xe: "Đi thôi."
Bà nhìn chằm chằm phất phất tay: "Mau đi."
Lúc này mới quay lái xe lừa đưa làng Tam Lý.
Trên đường làng Tam Lý, lời, nghĩ gì.
Làng Tam Lý là của vẫn người sống, theo thế hệ, phải gọi là cậu.
Gia đình cậu hai căn, cho và cho con ông, con đã lên thành phố làm việc nên căn bỏ trống.
Ông cậu gi*t gà để tiếp đãi cả hai chúng tôi, "Xuyên Tử, chị sẽ vài ngày.”
Ông cậu "Chị, chị yên tâm đi, hai căn này cũng gần nhau, chuyện cứ gọi là được.”
Bà gật đầu: "Được."
Sau khi ăn xong, cậu quay về, chỉ và nội.
Bà dẹp sân, giúp dẹp cửa.
Khi trời gần nhìn ngoài sổ, vẫn lo lắng cho nội.
Bà và sổ cậu của cháu, lát sẽ quay lại.”
Tôi đoán sẽ gật đầu: ạ.”
Bà khóa từ bên nhìn khỏi sân.
Không qua bao mới trở về, lúc quay về giày của dính đầy bùn, trên áo m/áu, dám hỏi.