1.
Tôi tên là Thạch Nham.
Khi mới ra, cái mác con k.ẻ ng.ười đã theo tôi.
Tôi h.ận bố h/ận ông v.ô t.ính đến mức ng.ười.
Nhưng mẹ hơn.
Chính mẹ đã ra bất chấp phản mọi người.
Bà ấy nói, bố con không sai.
Thạch con b.áo th.ù cho những b.ất c.ông mà bố con chịu đựng.
Bà ấy tiếp tục kh.áng c.áo và giải quyết những ứ.c mình mất trí.
Tôi đã x.úc mọi quanh tôi.
Cuối bố bị k.ết á.n t.ử hì.nh.
Ngày h.ành qu.yết là rất đỗi bình thường.
Mẹ trang từ sớm, mẹ nói sẽ tiễn ông lần cuối.
Cách nhìn vào hôm đó làm ki.nh h.ãi.
Nhưng không nghĩ về và đi học thường lệ.
Buổi chiều, giáo chủ nhiệm đang trong tiết toán chạy về nhà.
Có rất ô tô đậu ngoài sân.
Nhiều tụ tập náo nhiệt.
Tôi thấy chiếc cáng được ra, trên phủ tấm vải trắng.
Tôi không thể nhớ rõ điều sau đó.
Chú về sống ông thời và trong thời gian đó, mỗi đều là mớ hỗn độn với tôi.
Cô nào phòng thằng ă.n tr.ộm. Nếu em họ lỡ nói chuyện lớn chút, sẽ s.ợ h.ãi kéo em họ bỏ đi.
"Đừng bắt chước m.áu giống bố ng.ười khi mẹ chế.t, chí không rơi giọt nước mắt nào."
Tôi có thể nghe mọi xì xầm bàn tán sau tôi.
Tôi khóc, không thể khóc.
Cảm giác chức năng tuyến lệ đã toàn tê liệt vào lúc đó.
Sau đó, bị lập toàn khỏi thế giới ngoài.
Cho có thế nào, vẫn không thể nhập được.
Như kẻ rìa thế nơi sống dường đã lại.
Người duy khiến cảm thấy mình vẫn sống chính là Diệp Kiều.