Hoàng đế trong lần tuần du Giang mang về nữ nhân, phong làm Hi tần.
Chỉ vì nữ đó nói: “Chữ ‘Hi’ nghe hay lắm, khứ tối tăm thể đổi, chỉ có con đường tương lai tươi rực rỡ đang chờ đón. thích này.”
Chỉ câu đã đế bỏ tước vị Phủ Vụ chuẩn bị.
Tống đắc vô cùng, nụ cười trên môi kìm liếc nhìn ta đầy khiêu khích.
Ta cúi đầu, dùng nắp trà gạt nhẹ lớp bọt trong giọng điệu thản.
“Chữ 'Hi' quả thực rất hay, chỉ phạm huý của Đoan hậu.”
Đoan hậu nguyên hậu của trong bà ấy thực sự có ‘Hi’.
Nếu sắc phong cho phi tần trùng của bị các đại thần trong triều chỉ đến ch*t.
Cố cũng nhận ra này.
Hắn nói: “Vận Nhi, đổi khác đi.”
Tống tình nguyện.
Nàng ta môi làm “Minh Hạc, chàng đồng ta mà.”
Đối mặt nàng ta tự xưng “ta”, thậm chí gọi thẳng húy của hắn.
Đã t ộ i bất lớn.
Thế đế lại thích nàng ta như vậy.
So các tiểu thư thế gia trong cung tuân theo quy củ.
Nàng ta thật tự phóng khoáng biết bao.
Ta vươn tay, chỉ các thẻ trên bàn: “Đây đều những đẹp Phủ Vụ kỹ lưỡng, muội đi.”
“Chữ... 'Lệ' (俪: đôi, chỉ phu thê) thì sao?”
Ta vừa lời.
Tống lập tức ngẩng đầu, con mắt trợn sắc mặt tái xanh.
Mặc dù sủng ái nàng ta, hắn chút lý trí, chau mày.
“Ta nàng mới phu thê, Nhi làm sao xứng được?”
Ta mím môi cười: “Thần thiếp kiến thức nông nghĩ đến này.”
Cố cầm lấy thẻ ngọc, khoát “Chữ 'Hi' (禧: Hạnh phúc) 'Hi' (熹: Trời sáng) đồng âm nhau, nghĩa cũng tốt, này đi.”
Tống kinh ngạc.
Ta đứng dậy, cáo lui Linh.
Nửa canh giờ sau, xông Bảo Hoa Cung, thở h/ển.
Nàng ta thể nổi mà hét lên: “Ngươi cũng đã Hoàn Truyện>?”