Trong phòng VIP, ánh đèn mờ ảo.
Toàn thân tôi vô lực, bị người ta ghì ch/ặt trên sofa.
Mũi ngập tràn mùi rư/ợu và th/uốc lá. Tôi mơ màng mở mắt, đối diện với ánh nhìn của cả đám người.
"Ồ, nhị thiếu gia tỉnh rồi này." Gã cầm đầu thấy tôi mở mắt, mặt liền lộ vẻ phấn khích.
Tôi nheo mắt quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở cậu học sinh mặc đồng phục đang co ro trong góc, gương mặt đầy sợ hãi.
"Lâm Vũ, mày hợp tác với người ngoài h/ãm h/ại tao?"
"Xin lỗi anh Lạc... Họ nói nếu em không dụ anh ra, họ sẽ đ/ập tan sạp hàng của bà em." Lâm Vũ - cậu học trò ngoan hiền lần đầu thấy cảnh này, sợ đến mức nước mắt giàn giụa.
Cha mẹ cậu ta mất sớm, cậu ta sống nương tựa vào bà nội. Quán ăn nhỏ trước cổng trường là ng/uồn thu nhập duy nhất của hai bà cháu.
Trước đây cậu ta cũng vì thế mà bị bạn học trêu chọc, b/ắt n/ạt. Tôi tình cờ đi qua, đã giúp cậu ta một tay.
Ai ngờ giờ đây cậu ta lại hợp tác với người khác để hại tôi.
"Muốn tìm nhị thiếu gia khó thật đấy." Gã nói chuyện có hình xăm trên tay, trông hơi quen.
Tôi cố nhớ lại, hình như từng thấy gã bên cạnh chú hai nhà họ Thẩm.
"Từ khi nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, cậu trốn biệt tích. Bên trên lùng sục khắp nơi cũng không thấy."
"Việc này giờ đổ lên đầu tôi, tôi đành phải dùng biện pháp mạnh vậy."
Một tuần trước, t/ai n/ạn xe hơi cư/ớp đi sinh mạng cha mẹ tôi.
Kể từ đó, tôi sống những ngày trốn chạy.
Nhà họ Thẩm ba đời giàu có. Dù trưởng tộc bất tài nhưng lại sinh được người con trai xuất chúng. Thẩm lão gia từ lâu đã ngỏ ý chọn cháu đích tôn Thẩm Văn Chiếu làm người kế vị.
Chỉ tiếc hiện tại Thẩm Văn Chiếu vẫn đang du học ở nước ngoài. Sau khi cha mẹ qu/a đ/ời, chú hai vì tranh đoạt quyền lực đã nhắm vào tôi.
Dù là con riêng, nhưng tôi vẫn có quyền thừa kế.
Tranh đoạt gia tộc tôi không hiểu, nhưng tôi biết trước khi Thẩm Văn Chiếu về nước, tuyệt đối không được ký bất cứ thứ gì.
Không ngờ trốn tránh cả tuần, lại bị một cú điện thoại của Lâm Vũ dụ ra ngoài.
Rồi bị người ta trùm đầu đ/á/nh ngất, mang đến đây.
"Bên trên dặn phải chiêu đãi nhị thiếu gia tử tế." Gã liếc mắt ra hiệu, lập tức có người cầm chai rư/ợu đổ ập vào miệng tôi.
"Khụ... khụ..." Tôi bị sặc, uống vào mấy ngụm lớn. Vừa hết chai, người lập tức nóng bừng.
Rư/ợu bị bỏ th/uốc.
Nhận ra điều này, tôi định chống cự nhưng cơ thể lại mềm nhũn, không còn chút sức lực.
"Tiếp theo là chụp ảnh." Gã đảo mắt, đẩy Lâm Vũ đến trước mặt tôi.
"Mày làm đi."
Lâm Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Tôi đã nhíu mày gh/ê t/ởm, nghiến răng: "Cút ra xa tao!"
Tôi từng nghĩ chú hai sẽ ra tay, nhưng không ngờ ông ta lại dùng th/ủ đo/ạn bẩn thỉu đến vậy.
"Đứng hình gì nữa, không thấy nhị thiếu gia sắp phát đi/ên rồi à?"
Thấy Lâm Vũ không động tĩnh, gã xăm trổ túm tóc cậu ta, ép quỳ xuống trước mặt tôi.
"Nhóc con, có cần anh dạy mày cách làm không?"
Lâm Vũ đỏ mặt khi hiểu ra ý đồ của chúng.
Nhưng cậu ta không dám chống cự, cậu ta chỉ biết nước mắt lưng tròng, r/un r/ẩy với tay đến cởi quần tôi.
"Xin lỗi anh Lạc... Em xin lỗi..."
Cậu ta vừa khóc vừa xin lỗi.
"Nhẹ nhàng chút, nhị thiếu gia của chúng ta còn zin đấy. Phục vụ cậu ấy chu đáo, tao đảm bảo sạp hàng bà mày bình an vô sự."
Máy quay đã sẵn sàng. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, cả đám xung quanh cười khẩy.
Tôi nhắm mắt, cảm nhận thân thể ngày càng nóng bỏng, thầm đếm ngược.
3, 2, 1
"Ầm!"
Cánh cửa phòng VIP đổ sập trước khi chiếc quần tôi bị tuột xuống.
Ngay sau đó, mấy tên đang quay phim chụp ảnh bị đ/è sấp xuống đất.
Bảy tám vệ sĩ mặc đồ đen thân thủ nhanh nhẹn ập vào phòng. Người đứng đầu xông thẳng tới đ/ấm một quyền vào mặt gã xăm trổ.
Khoảng cách quá gần, tôi có thể nghe thấy cả tiếng xươ/ng mũi g/ãy răng rắc, m/áu tươi lập tức phun ra.
Chưa đầy hai phút, người của chú hai đã bị kh/ống ch/ế toàn bộ.
Lâm Vũ h/oảng s/ợ đến mức tê liệt, theo bản năng ôm ch/ặt lấy chân tôi.
"Anh Lạc..."
Tôi muốn đ/á cậu ta ra nhưng không còn sức.
"Ch*t ti/ệt."
Thật nh/ục nh/ã.
Khi mọi chuyện kết thúc, trợ lý Tiểu Chung của Thẩm Văn Chiếu bước vào. Vẫn kính gọng vàng, gương mặt lạnh như tiền.
"Lâu không gặp, nhị thiếu gia."
Thấy mặt tôi đỏ bừng, bất lực nằm trên sofa, anh ta nhíu mày nhìn chai rư/ợu bên cạnh, lập tức hiểu ra.
"Là sơ suất của tôi."
Vệ sĩ bên cạnh đỡ tôi dậy.
Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn Lâm Vũ đang co ro như chim cút, bỗng cảm thấy buồn cười.
"Thì ra mày là người của anh tao?"
Nếu không phải cậu ta báo trước cho người của anh trai, Tiểu Chung khó lòng đến kịp thời như vậy.
Tôi biết anh trai dù ở nước ngoài vẫn sắp xếp người theo dõi bảo vệ tôi, nhưng tôi không ngờ người đó lại là Lâm Vũ.
"Anh Lạc, không phải vậy... Em chỉ..." Lâm Vũ lắc đầu định giải thích, Tiểu Chung đã nhanh hơn một bước đưa ra khoản hối lộ giữ miệng.
"Trong thẻ có hai mươi vạn, cảm ơn cậu đã hỗ trợ hai năm qua." Dừng một chút, anh ta đẩy gọng kính.
"Sau này mọi chi phí học hành của cậu sẽ do nhà họ Thẩm tài trợ. Mong cậu biết điều."
Cuối cùng Lâm Vũ vẫn im lặng nhận số tiền đó.