8
Cho nên hôm sau khi Dật thức dậy, dưới hắn một đen kịt.
Tôi cười hì với hắn: “Tối qua ngon không?”
Tống Dật đầu tiên là gật sau đó lắc đầu như là nghĩ đến cái gì.
Lúc lão Nhị cùng lão Tam vừa rời rửa mặt xong cũng chú ý một màu đen dưới Dật.
Lại thẳng thừng ở mặt nhìn nhìn Dật:
“Không ngờ hai cũng ở trong một khâu của hai cậu?”
Tôi và “......”
Mà từ tối hôm qua bị ép chung với Dật, phát hiện hình như cũng có điểm đúng.
Tôi ngẩn người nhìn cơ Dật, đây quả thực tưởng tượng nổi!
Mặc dù dốc hết lực ch/ế, nhưng quả vẫn là cực bé nhỏ.
Tôi biết, cứ tiếp tục như tiêu đời.
Vì quyết định mạng xin giúp đỡ:
[Hỏi, đột nhiên có cảm giác với bạn cùng phòng thì làm sao giờ? Có không?]
Gửi xong nhắn ném điện thoại di động xuống, thả lỏng nằm một lát.
Nhưng vừa nhắm lại, trong đầu xuất hiện Dật.
Tôi lắc đầu ngạc, được.
Nhắm nữa, tại sao vẫn là hắn?
Tôi tin, chuẩn bị thử nữa.
“Như thế Cậu đây là muốn đem từ trong đầu của cậu lắc ra sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng của Dật giờ phút này rơi vào trong lỗ tai như sấm n/ổ.
Tôi cả kinh, lúc này nhìn phía Dật đang dựa vào khung cửa.
Hắn cười cười, khóe miệng nhếch độ cong rất là mê người.
“Cậu...... Làm sao cậu biết?”
Tiểu tâm tư bị người ta nhìn thấu, theo năng cúi tránh né đắc ý của Dật.
Tống Dật thấy bộ này của lập cười lắc theo năng dừng trên màn hình điện thoại di động của tôi.
Tôi cúi ch*t ti/ệt!
Một tiếng ting vang xanh.
Trên màn hình điện thoại di động của đúng lúc là ảnh chụp Dật, vẫn mặc quần áo.
Cơ bụng trắng nõn khiến người ta thèm nhỏ đang nhìn đến vô cùng chuyên chú.
Tống Dật lập cười khẽ một tiếng, tôi:
“Cậu thiếu kiên nhẫn à?”