Cần phải từ từ dạy dỗ.
“Sai rồi!”
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt chan chứa tình cảm:
“Đây là tình yêu tôi dành cho anh.”
Tần Kim Tiêu: “......”
“Lắm chuyện.”
Dù miệng hắn lạnh lùng nói vậy, nhưng vành tai lại đỏ lên một cách kỳ lạ.
Cuối tuần, tôi cùng Tần Kim Tiêu về nhà họ Lâm bàn chuyện đính hôn.
Cha mẹ Lâm chuẩn bị một bàn đầy thức ăn.
...Chỉ là trong đó chẳng có mấy món tôi ăn được.
Lâm Tư Vũ thích hải sản, mà tôi lại dị ứng hải sản.
Thế nên mỗi lần gắp đồ ăn, tôi phải vượt qua cả đống món mới gắp được chút gì đó.
Tần Kim Tiêu sắc mặt nhạt nhẽo, cả bữa gần như không động đũa.
Ngược lại cha mẹ Lâm thì nhiệt tình hết mức, mặt mày cười đến nếp nhăn cũng giãn ra.
“Kim Tiêu à, thằng bé Lâm Bắc từ nhỏ đã u ám, cô đ/ộc, ít nói. Nó gả cho cậu cũng tốt, cậu được yên tĩnh.”
Tần Kim Tiêu chậm rãi lặp lại:
“Yên tĩnh?”
Tôi: “......”
“Nhìn cái kiểu nhỏ nhen của mày kìa!” Cha Lâm bỗng nổi đi/ên, dùng đũa gõ vào tay tôi, “Ăn cơm mà phải đếm từng hạt! Có học được như Tư Vũ không hả?”
Tôi rít một tiếng, liếc sang Lâm Tư Vũ đang ăn uống ngon lành.
Xin miễn nhé.
Lông mày Tần Kim Tiêu nhíu ch/ặt.
Hắn đặt đũa xuống, kéo tay tôi đứng lên:
“Lâm Bắc dị ứng hải sản, mọi người không nhìn ra sao?”
“Đính hôn sắp xếp vào tuần sau là được, đến lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời.”
Bị kéo ra ngoài, tôi vẫn còn ngơ ngác.
Mãi sau mới phản ứng lại.
“Tần Kim Tiêu, anh... anh đang lo cho tôi sao?”
Thật sự hiếm lạ.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nhận ra tôi dị ứng hải sản ngay trong bữa ăn.
Ngay cả cha mẹ tôi cũng chẳng nhận ra.
Tần Kim Tiêu thản nhiên:
“Không phải.”
“Là vì cơm nhà cậu khó ăn quá.”
9
Trong nguyên tác, lễ đính hôn vốn cực kỳ sơ sài.
Nhưng lần này, toàn bộ buổi lễ đều do tôi tự tay chuẩn bị.
Nhất định phải để phản diện có một kỷ niệm khó quên.
Ngày đính hôn, khách khứa đông đủ.
Tôi mặt mày rạng rỡ, nhiệt tình chào hỏi:
“Đừng khách sáo, mọi người cứ thoải mái ăn uống nhé!”
Khi nâng ly, Lâm Tư Vũ thấy sắc mặt tôi hồng hào, thậm chí còn b/éo lên chút so với lúc rời nhà, liền nói:
“Tần Kim Tiêu thật sự chưa từng đ/á/nh anh sao?”
“Hắn đ/á/nh tôi làm gì?”
“Không phải có tin đồn hắn có xu hướng b/ạo l/ực sao?”
Tôi cố nhịn cơn muốn trợn mắt:
“Cậu cũng nói rồi đó, chỉ là tin đồn thôi.”
Lâm Tư Vũ còn định nói thêm, nhưng bị tiếng ồn ào bên cạnh thu hút.
Ngay sau đó, một tiếng hét vang lên:
“Lâm Bắc, anh còn nói hắn không có xu hướng b/ạo l/ực!”
Tôi nhìn kỹ.
Không ổn.
Khi nào thì đại ca của Tần Kim Tiêu – Tần Tần Nhiên, lại xuất hiện ở đây?
Qu/an h/ệ giữa hai người không thể gọi là x/ấu, mà phải nói là nước lửa khó dung.
Bởi trong nguyên tác, Tần Tần Nhiên chính là hung thủ hại ch*t mẹ của Tần Kim Tiêu.
Chỉ thấy Tần Tần Nhiên bị Tần Kim Tiêu đ/è xuống đất, mảnh thủy tinh sắp cắm vào cổ hắn.
10
Tôi lập tức lao tới, ôm ch/ặt lấy Tần Kim Tiêu.
“Ông xã, bình tĩnh lại!”
Mảnh thủy tinh cắm vào lòng bàn tay, m/áu nóng rỉ ra.
Tần Kim Tiêu như chợt tỉnh, buông tay khỏi cổ Tần Tần Nhiên, lạnh giọng:
“Cút!”
Trong phòng nghỉ, nhân viên y tế xử lý vết thương cho tôi.
Tôi đ/au đến mức nghiến răng nhăn nhó.
Lâm Tư Vũ rảnh rỗi chạy tới châm chọc:
“Lâm Bắc, loại người như thế mà anh cũng dám gả, ham tiền đến phát đi/ên rồi sao!”
“Tại sao tôi lại không dám gả?”
“Hôm nay hắn còn nỡ ra tay với anh ruột mình đấy!”
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
Tên ngốc này, nếu để nó trải qua hết những gì Tần Kim Tiêu từng chịu, chắc chắn sẽ ngoan ngay.
“Ngay cả tượng Phật Lạc Sơn gặp cậu cũng phải nhường chỗ.”
“Ý anh là gì?”
“Ý là tôi thích gả, tôi thích hắn, cậu quản không nổi.”
Tần Kim Tiêu đứng ngoài cửa, nghe rõ từng chữ trong cuộc đối thoại.
Trái tim vốn lạnh lẽo, như được ánh nắng lâu ngày chiếu rọi.
Một dòng ấm áp kỳ lạ lan khắp cơ thể.
Cảm giác này rất xa lạ.
Nhưng không hề khó chịu.
Hắn đẩy cửa bước vào.
“Lâm Bắc, về nhà thôi.”
“Còn đ/au không?”
Tôi lắc đầu: “Sớm không đ/au nữa rồi.”
“Lần sau gặp chuyện như vậy, đừng lấy thân mình ra chắn.”
Tôi ừ ừ hai tiếng.
Thật ra phản ứng hôm nay hoàn toàn là vô thức.
Dù gì tôi cũng không muốn chưa cưới xong mà chồng đã phải vào tù.
Tôi lén liếc hắn một vòng.
Ngay cả đôi môi đẹp của mỹ nhân tôi còn chưa hôn được!
Về đến biệt thự, Tần Kim Tiêu vào phòng tắm.
Khi hắn bước ra, thấy tôi ngồi trên giường, lại nói y như đêm đầu tiên:
“Sao cậu còn ở đây?”