Trong truyện chỉ nhắc qua một câu là Lâm Nhiễm từng thân với một cô gái, tôi cứ tưởng họ là bạn thân. Ai ngờ…
“Tức là cậu—”
Tôi còn chưa biết nên nói gì, thông tin quá nhiều khiến đầu óc quay mòng mòng.
Nhưng Lâm Nhiễm nhìn tôi, giọng dứt khoát:
“Em biết mình đang làm gì. Anh Đỗ Thược, nếu thật sự em không phù hợp thì em chấp nhận. Nhưng nếu anh chỉ vì cái lý do buồn cười là ‘sợ em thiệt thòi’ mà từ chối em, thì em không đồng ý!”
Nói đến mức này, tôi chẳng còn lý do gì để phản đối nữa.
“Được rồi, đã là lựa chọn của cậu, tôi tôn trọng. Miễn là cậu không hối h/ận.”
“Đi theo anh, em sẽ không bao giờ hối h/ận.”
Cậu ấy nói rành rọt từng chữ, khiến tôi chẳng biết đáp thế nào, chỉ đành dẫn cậu ấy đi ký hợp đồng, giới thiệu qua về câu lạc bộ.
Xong xuôi, tôi đưa cậu ấy sang căng-tin ăn cơm. Đến khi rảnh, tôi rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi:
“Lâm Nhiễm, cho tôi hỏi vài chuyện. Cậu nói đã ‘trải qua nhiều lần’, còn bảo không thích đàn ông — đều là thật à?”
Cậu ấy vừa gắp cho tôi cái đùi gà, vừa nghiêm túc đáp:
“Đúng. Từ lúc em có ý thức cho đến giờ, em đã sống lại chín lần rồi. Bị ép buộc, bị h/ãm h/ại, lặp đi lặp lại cùng một câu chuyện. Dù biết trước tương lai, dù không muốn, nhưng cơ thể lại chẳng thể kh/ống ch/ế, chỉ có thể làm theo ‘cốt truyện’.”
Cậu ấy ngừng lại một chút, rồi nhìn tôi:
“Còn chuyện thích hay không thích đàn ông… nếu người đó là anh, em có thể suy nghĩ lại.”
“Khụ—!”
Tôi suýt sặc nước, ho sặc sụa, vội lấy giấy lau miệng.
Lâm Nhiễm vẫn điềm tĩnh nói tiếp:
“Em không rõ là vì lý do gì mà anh lại khiến cốt truyện thay đổi. Nhưng nhờ anh, em và Hạ Vân Hành mới thoát khỏi sự kh/ống ch/ế đó. Hôm ấy ở căn-tin, em nghe hết những gì anh nói, em biết anh thật lòng muốn tốt cho em, không hề muốn hại ai.”
“Tức là… Hạ Vân Hành cũng giống cậu?”
Cậu ấy gật đầu.
Lâm Nhiễm năm nay gần hai mươi, đúng độ tuổi vàng trong giới e-sport.
Huấn luyện viên sợ bỏ lỡ cơ hội, nên nhanh chóng giúp cậu ấy làm thủ tục tạm nghỉ học, tập trung luyện tập cho giải mùa xuân.
Cả “công” lẫn “thụ” trong nguyên tác đều nghỉ học đi thi đấu, chỉ có tôi vẫn đến trường, nhưng lịch học ít đi hẳn.
Rảnh rỗi, tôi lại tới câu lạc bộ xem họ luyện tập, ngày tháng trôi qua cũng khá suôn sẻ.
Chớp mắt đã đến giải mùa xuân.
Đội tuyển vốn rệu rã của tôi giờ đã sắp xếp lại đội hình, nhưng chẳng ai — kể cả fan nhà hay fan đối thủ — đặt nhiều kỳ vọng.
Đang cầm điện thoại đọc bình luận, tôi nhận được tin nhắn từ Hạ Vân Hành:
[Nghe nói đội của cậu đang thi đấu. Tôi sẽ đến xem. Còn cái thắt lưng cậu n/ợ tôi, nhớ chuẩn bị cho tôi nhé.]
Tôi đảo mắt.