Đổng Trọng Thư đã đề xuất hệ tư tưởng phù hợp với nhu cầu của Hán Vũ Đế, tưởng chừng con đường phía trước sẽ rộng mở. Thế nhưng, ông bất ngờ bị điều đi nhận chức Tướng quốc tại Giang Đô của Lưu Phi - một chư hầu vương. Từ trung ương về địa phương, dù gọi là thăng chức nhưng thực chất là giáng chức, bởi quyền lực thực sự luôn tập trung ở triều đình. Nếu được điều đến nơi khác làm quan lớn còn có thể coi là rèn luyện, nhưng làm tướng cho chư hầu vương thì rõ ràng đã bị đẩy ra khỏi trung tâm quyền lực.
Người dẫn chuyện phân tích: 'Có lẽ học thuyết "Thiên nhân cảm ứng" do Đổng Trọng Thư đề xướng nhằm hạn chế quyền lực quân vương đã chạm đến lòng tự tôn của Hán Vũ Đế. Xét trong lịch sử Hoa Hạ, Hán Vũ Đế thuộc nhóm hoàng đế đ/ộc tôn bậc nhất.'
'Đổng Trọng Thư vừa may mắn vừa bất hạnh: ông gặp được Hán Vũ Đế - bậc minh quân biết trọng dụng nhân tài, nhưng đồng thời cũng là vị vua mà một học giả như ông ít mong đợi nhất.'
'Được và mất trong đời thường chỉ cách nhau một sợi tóc.'
'Tầm ảnh hưởng của Đổng Trọng Thư đối với Nho gia và văn hóa Hoa Hạ là vô cùng to lớn. Ông hệ thống hóa các học thuyết "Thiên nhân cảm ứng", "Đại nhất thống", đồng thời đề xuất "Bài trừ Bách gia, đ/ộc tôn Nho thuật", biến Nho học thành hệ tư tưởng chính thống xuyên suốt hơn hai nghìn năm. Đó cũng là lý do hậu thế tôn xưng ông là Đổng Tử.'
'Vậy tại sao ông lại bị chỉ trích? Cũng bởi chính sự cách tân hệ tư tưởng này. Dù được Hán Vũ Đế trọng dụng, học thuyết mới của ông đã pha trộn Nho gia với thuyết Âm Dương Ngũ Hành, đan xen thần quyền - quân quyền - phụ quyền thành mô hình thần học phục vụ chế độ quân chủ.'
'Như lời đùa của hậu thế: "Đổng Trọng Thư đã cải biến Nho học đến mức chính Khổng Tử sống lại cũng không nhận ra".'
Màn Trời hiển thị lời biện minh của Đổng Trọng Thư: "Ta chỉ thuận theo thời đại mà điều chỉnh...".
Khổng Tử hiện lên với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Là người từng giao lưu học thuật với Lão Tử, ông không bài xích tư tưởng khác. Nhưng nhìn hệ tư tưởng "mới toanh" này, Khổng Tử dần chìm vào trầm tư. Ông thầm nghĩ: "Nếu muốn xu nịnh quân vương bằng cách bôi vẽ học thuyết thế này, ta đã làm từ lâu. Đạo gia, Mặc gia... nhà nào chẳng có thể làm được?"
Nhưng đây không phải là học thuyết sơ tâm do họ sáng lập. Để quân vương chấp nhận tư tưởng của mình, phổ biến học thuyết mà không cần xu nịnh - đó chính là khí tiết mà những người như họ kiên trì trong thời đại này. Không phải họ không hiểu, không thể lý giải. Rốt cuộc, thiên hạ xô bồ đều vì lợi mà đến, thế sự thường hướng về chỗ có lợi. Nhưng kết cục lại khiến người ta cảm thấy buồn vô cớ.
『Khi quốc gia dân tộc lâm vào cảnh khốn cùng, bị xâm lược, giẫm đạp, giới trí thức đi/ên cuồ/ng phủ định văn hóa bản địa, bao gồm cả học thuyết Nho gia. Trong thời đại giải phóng tư tưởng và nữ quyền hôm nay, người ta c/ăm gh/ét sâu sắc những ràng buộc xưa, đổ lỗi cho Nho gia đã hạ thấp địa vị phụ nữ. Càng về sau, ảnh hưởng của Nho gia càng trở nên khủng khiếp. Tư tưởng Nho gia biến thành vũ khí cho kẻ cầm quyền - họ bóp méo Nho học theo ý mình, mượn danh nghĩa Nho gia để b/án đi lương tri. Đặc biệt từ khi Lý học thời Tống - Minh thịnh hành, cá tính bị kiềm chế, địa vị phụ nữ xuống thấp chưa từng có. Những nạn nhân của tư tưởng Nho gia cuối cùng đã vùng lên, đi/ên cuồ/ng phủ định toàn bộ Nho học. Quả là nhân quả xoay vần.』
Chu Hi và anh em họ Trình không khỏi nhíu mày. Đổng Trọng Thư đảo mắt nhìn quanh với vẻ bối rối - cách ứng xử của ông đâu khác gì các đại nho khác?
『Xét cho cùng, cuộc cải cách lớn của Nho gia chẳng phải bắt đầu từ Đổng Trọng Thư sao?』
Đổng Trọng Thư: ???
『Đổng Trọng Thư đề xuất thuyết "Quý dương tiện âm", phát triển quan niệm ngũ luân, đưa ra nguyên lý tam cương và đạo ngũ thường. Ông cho rằng trong các mối qu/an h/ệ nhân luân, quân - thần, phụ - tử, phu - thê là ba mối căn bản nhất, tồn tại thiên định, vĩnh hằng bất biến: Quân chủ - thần tòng, phụ chủ - tử tòng, phu chủ - thê tòng. Đó chính là "Quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương" - quân vương là chuẩn mực của bề tôi, cha là chuẩn mực của con, chồng là chuẩn mực của vợ. Tam cương này dựa trên đạo âm dương, thiêng liêng hóa trật tự phong kiến thành quy luật vũ trụ. Trên cơ sở đó, ông đề ra ngũ thường (nhân - lễ - nghĩa - trí - tín) làm nguyên tắc xử thế.』
『Nhưng thực chất, họ chỉ muốn củng cố quân quyền. Từ đó, yêu cầu của Nho gia ngày càng khắt khe, địa vị phụ nữ cũng dần suy giảm.』
Người dẫn chuyện mỉm cười: "Đúng là Đổng Trọng Thư không phải người đầu tiên đề xuất tư tưởng này. Những người trước ông cũng đã đề cập, nhưng còn tỉnh táo, chịu ảnh hưởng của hạn chế thời đại, bản chất không á/c ý. Thế nhưng Đổng Trọng Thư lại là người đầu tiên hệ thống hóa nó, định ra từng khuôn mẫu cho con người."
Đối với cá nhân tôi mà nói, chỉ cần nhìn thấy bốn chữ "phu vi thê cương" đã cảm thấy bản năng chán gh/ét, càng không muốn tìm hiểu sâu những tư tưởng của Đổng Trọng Thư.
Vậy nên, Đổng Trọng Thư không bị m/ắng thì ai bị m/ắng đây?
Nếu gặp phải những thứ như "Nữ Giới", "Nữ Luận Ngữ", "Nội Huấn", "Nữ Phạm Tiệp Lục"... tôi chỉ muốn nói với họ hai chữ: Hết trơn!
Ban Chiêu mặt mày tái nhợt. Với trí thông minh của nàng, chỉ qua vài câu đã nhận ra mình sai ở đâu.
"Sai hoàn toàn, thật là sai lầm lớn." Ban Chiêu hối h/ận thốt lên.
Đặng Thái hậu Đặng Tuy nhẹ nhàng vỗ tay nàng: "Đừng nóng vội, mọi chuyện vẫn còn kịp."
Ban Chiêu lấy lại bình tĩnh, cảm kích nhìn bà: "May nhờ có ngài ở đây, thần mới an tâm được."
Đặng Tuy mỉm cười, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên màn trời. Bà rất muốn biết chuyện Đông Hán, nhưng màn trời chỉ nói về thời khai quốc và suy vo/ng, chẳng đề cập gì đến giai đoạn giữa.
Thật khiến người ta bất lực.
"Bản thân tôi không đủ cao thượng để hiểu những thứ bị dùng làm vũ khí áp chế phụ nữ. Chúng được sáng tác trong bối cảnh nào - có liên quan gì đến tôi?
Giờ đây, bị người khác nhìn cánh tay thì phải ch/ặt tay giữ tiết tháo, bị kẻ dê xồm nhìn tr/ộm lại phải gả cho hắn, bị cưỡ/ng hi*p xong lại bị trách không chịu t/ự s*t để bảo vệ danh giá gia tộc!...
Chẳng phải tất cả đều do những tư tưởng rá/ch nát này gây ra sao?"
"Phụ nữ thời xưa không thể chống lại lớp lớp áp bức ấy, huống chi là hiểu được ý đồ đằng sau.
Họ chỉ trở thành thứ mà kẻ nắm quyền lực và dư luận muốn họ trở thành.
Dù ý định ban đầu của những 'vũ khí' này có là gì, kết cục vẫn thế thôi."
"Nên việc bị ch/ửi chẳng phải rất đương nhiên sao?"
"Các người chỉ bị ch/ửi thôi, còn hậu quả phải trả giá là sinh mạng vô tội, là những linh h/ồn u ám bị chà đạp."
"Mong rằng mọi tác giả, mọi nhà tư tưởng, khi cầm bút hãy luôn cân nhắc thật kỹ."
Bao nhiêu nữ tử mặt mày tái mét. Tình cảnh phụ nữ hậu thế quả thực kinh khủng.
Khổng Tử hít sâu ba hơi liên tiếp rồi... rầm! Bàn tay đ/ập mạnh khiến góc bàn g/ãy lìa.
Ông đứng phắt dậy, thân hình cao lớn 1m9 toát ra uy áp khủng khiếp.
"Gọi hết các đệ tử ưu tú của ta tới đây!" Khổng Tử gầm lên, mặt đỏ bừng vì gi/ận dữ.
________
Đúng là m/ắng xong thấy lòng nhẹ hẳn!