Triều th/ần ki/nh ngạc, nhiều người ra sức khuyên can hoàng đế nhưng vô ích. Không phải bản thân hoàng đế thực sự tốt đẹp gì, chỉ là mỗi người có lợi ích khác nhau.

Thế nhưng hoàng đế nhất quyết không nghe, kiên quyết giữ vững lập trường.

Chẳng bao lâu sau, Lễ bộ đã chọn ra ngày giờ cụ thể.

Lần này ai cũng thấy rõ quyết tâm của hoàng đế. Ban đầu M/ộ Ngọc còn từ chối, nhưng thấy vua không đùa cợt liền nhận lời.

Thực ra hoàng đế chỉ muốn nhường ngôi. Ông không thể quên người con thứ ba đã từng liều mạng bảo vệ mình. Ông nghĩ mình sống thêm vài năm nữa cho nhẹ nhõm, hơn nữa - nói thẳng ra - nếu thoái vị sớm khi còn sống, vị hoàng đế kế nhiệm có lẽ sẽ khoan hồng hơn với các huynh đệ.

Khi hoàng quyền đã chuyển giao trọn vẹn, chỉ cần không ai tạo phản, tin rằng tân đế cũng chẳng cần thiết phải trừng trị các huynh đệ của mình.

Lòng tốt của ông dành cho Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử chẳng được đáp lại. Vừa về phủ, cả hai liền nổi trận lôi đình.

Đại hoàng tử trừng mắt đầy á/c ý: "Truyền lệnh đi, chuẩn bị thực hiện kế hoạch!"

Nhị hoàng tử cũng chung ý nghĩ.

Bên phủ Tứ hoàng tử, ông ta hoàn toàn không chấp nhận nổi. Nhìn đứa con trai vô tâm vô phế, lòng đầy uất ức: "Giờ thì tốt rồi, Hoàng phụ đã tuyên bố cho Tam hoàng đệ kế vị, vừa ý chưa?"

M/ộ Tuyền chẳng buồn để ý đến cha đang cay đắng, thản nhiên đáp: "Tam thúc vốn giỏi hơn phụ thân, lâu vậy rồi cha vẫn chưa nhận ra sao? Hoàng phụ chọn Tam thúc đương nhiên là hợp lý."

Thầm nghĩ dù so năng lực hay hiếu thuận, cha mình đều thua xa, có gì mà tranh giành.

Tứ hoàng tử càng thêm ấm ức nhưng đành chịu. Có lẽ vì khoảng cách quá rõ, hoặc vì thái độ của con trai, trong thâm tâm ông đã hiểu mình không đủ tầm. Chỉ là vẫn còn chút không cam lòng.

Động tĩnh của các huynh đệ đều nằm trong tầm kiểm soát của M/ộ Ngọc, kể cả âm mưu tạo phản của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử. Ngay cả hoàng đế cũng đang theo dõi các con, đặc biệt hai người này. Khi tin tức bại lộ, hoàng đế trầm mặc hồi lâu.

Không lâu sau, hai vị hoàng tử tạo phản bị trấn áp, bị giam cầm. Hai kẻ ng/u muội bị trị tội, các hoàng tử còn lại chẳng dám nhúc nhích, nhất là khi hoàng đế vẫn tại vị. Tạo phản cha mình chính là tội bất hiếu ngút trời.

Chẳng bao lâu, M/ộ Ngọc thuận lợi đăng cơ. Ở kiếp trước, ông đã làm vua ngầm mấy chục năm, giờ chính thức lên ngôi cũng chẳng thấy bỡ ngỡ.

Còn tiểu hoàng đế nhìn M/ộ Ngọc khoác long bào, hai mắt cười vòng cung: "Tốt lắm, ta được thấy Ngọc nhi làm hoàng đế."

Quả thực đẹp mắt vô cùng.

————————

Cuối cùng cũng viết xong, chỉ còn vài cảnh phụ nữa là kết thúc!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Đời này có người, chẳng đổi lấy tiên duyên

Chương 17
Hai năm phóng túng nhất đời, ta lại cùng đồ đệ vướng vào lưới tình. Cùng hắn trải qua hồng trần hoan lạc, nếm đủ mùi vị nhân gian. Ta đem cả một thân sở học, truyền dạy không chút giấu giếm, khiến hắn trở thành đệ tử phong quang nhất của Kiếm Tông. Đến ngày Đại Hội Tiên Môn, hắn đem cảnh ta và hắn song tu, bày ra trước thiên hạ. Trong gương, gương mặt ta ửng hồng, xiêm y tả tơi. Hắn mỉm cười, thong thả nói với mọi người: “Các ngươi xem, đây chính là vị Chưởng môn mà các người ai ai cũng tôn kính.” “Kỳ thực cũng chỉ là kẻ hèn hạ, cầu người cưỡi mà thôi.” Từ đó, ta trở thành trò cười của toàn tu tiên giới. Đồ đệ ta kế vị chức Chưởng môn, tự tay phế bỏ tiên căn của ta, đuổi ta ra khỏi tông môn. Về sau, ta lưu lạc nhân gian, chịu đủ loại sỉ nhục, dày vò. Kẻ từng là đồ nhi vàng ngọc kia lại đỏ mắt, giọng nghẹn ngào: “Sư tôn, vì sao người không đến cầu ta?” “Chỉ cần người như xưa, nói đôi lời dịu dàng, ta vẫn sẽ đối tốt với người.”
80.65 K
4 GƯƠNG BÓI Chương 25
7 Xương Cứng Chương 19

Mới cập nhật

Xem thêm