Sau đêm đó, tâm trạng M/ộ Ngọc dần ổn định hơn.

Dù không m/ua được sách th/uốc, M/ộ Ngọc vẫn x/á/c định rõ con đường tương lai là theo Trần đại phu học nghề y. Cũng vì thế, cậu làm việc ở Trần gia càng thêm tích cực.

Vừa học vừa rèn kỹ năng nghe lén, mỗi khi Trần đại phu giảng bài cho Điền Dũng, cậu lại lảng vảng đến gần làm việc. Khác với nguyên chủ ngày trước - chỉ cần Trần đại phu hơi nhíu mày đã vội tránh xa - M/ộ Ngọc mặt dày hơn nhiều, thậm chí còn ước có thể dán tai vào người thầy để nghe cho rõ.

Thỉnh thoảng, cậu tranh thủ rót trà mời hay xoa bóp khi thấy thầy mệt. Tính Trần đại phu vốn nghiêm nghị, người thường thấy mặt lạnh của thầy đã sợ, nhưng M/ộ Ngọc không ngại. Cái cách mặt dày mà làm việc nhanh nhẹn khiến thầy khó nổi gi/ận.

Vốn dĩ, thầy không muốn truyền nghề cho người ngoài là chuyện bình thường. Nhưng M/ộ Ngọc đã học việc không công suốt ba năm, chẳng lẽ lại là kẻ ăn không ngồi rồi? Dù học nghề rèn, mộc hay gì khác, đến lúc này cũng phải được dạy đôi chút. Thế nên dù vẫn né tránh, đẩy cậu ra xa, Trần đại phu cũng chẳng nỡ quát m/ắng.

Hôm ấy, y quán đóng cửa muộn. M/ộ Ngọc nấu xong th/uốc cho bệ/nh nhân, dọn dẹp chỗ Điền Dũng rửa th/uốc xong, định về thì chào cậu chủ đang nằm dài phơi nắng: "Tôi về trước nhé".

"Ờ." Điền Dũng nhổ bã cỏ, đứng phắt dậy: "Đợi tí!"

Cậu chạy vội vào phòng, lát sau quay ra dúi vào tay M/ộ Ngọc cuốn sách th/uốc quen thuộc - thứ Trần đại phu dùng dạy Điền Dũng mỗi ngày.

M/ộ Ngọc ấp úng: "Cậu... cậu cho tôi... thế cậu...?"

"Gì mà ngươi với ta lắm thế!" Điền Dũng phẩy tay: "Mang về tự xem đi. Nhưng nhớ sáng mai trả lại nhé! Tôi ở y quán cả ngày, có đủ thời gian học thuộc. Nhanh cất đi, lỡ cô tôi thấy thì ch*t!"

M/ộ Ngọc vội giấu sách vào ng/ực, mắt rưng rưng: "Sao cậu lại giúp tôi?"

Điền Dũng nhìn cậu chằm chằm, giọng phức tạp: "Có gì đâu. Cậu làm học trò ba năm, đáng lẽ phải được học rồi."

Thật ra, cậu chẳng thích nghề y, nhưng thấy M/ộ Ngọc say mê học hỏi, lén nghe giảng bài mỗi ngày, lòng dạ bồi hồi. Điền Dũng nghĩ, nhà mình bắt cậu ấy làm việc vặt đủ thứ, bản thân cũng hay đùn đẩy việc cho cậu, để cậu học chút nghề cũng phải. Nghề y cần người truyền lại, biết đâu sau này lớn lên, chính cậu lại phải đưa con trai tới học M/ộ Ngọc.

M/ộ Ngọc gật đầu cảm kích: "Sau này cần gì, cứ nói."

Điền Dũng vỗ vai cậu cười: "Đừng khách sáo! Trời tối rồi, về đi!"

Trên đường về, M/ộ Ngọc ôm sách như báu vật. Cậu hiểu sách này tuy của Trần đại phu, nhưng gốc tích từ Điền gia - nơi thầy từng học nghề thời trẻ. Cha Điền Dũng chẳng màng nghề y, mải làm ăn, nên toàn bộ gia truyền đến tay Trần đại phu. Đó cũng là lý do vợ thầy có địa vị cao trong nhà.

Dù vậy, khi sách đến tay, M/ộ Ngọc vẫn nhận không chút do dự. Ở thời buổi này, dân thường được học nghề quý như vàng.

Về đến nhà, cậu vui mừng khoe tin. M/ộ Chỉ nghe xong đề nghị: "Tối nay anh cố chép lại sách đi. Để khỏi làm chậm việc học của Điền thiếu gia, mà sau này cũng tiện ôn tập."

Cô em không cho phép bỏ lỡ cơ hội. Chép lại vừa phòng khi Điền Dũng đổi ý, vừa đề phòng Trần đại phu phát hiện - nếu khảo bài mà Điền Dũng không đáp được, ắt lộ chuyện.

Từ Uyển và M/ộ Ngọc đều gật đầu tán thành. Nhà họ vốn có sẵn bút mực, giấy nghiên.

“Ta đến giúp đại ca cùng chụp một chỗ.” M/ộ Chỉ cười khúc khích.

Sáng sớm ngày thứ hai.

M/ộ Ngọc mở mắt ra liền bật cười ha hả, sờ soạng tìm cuốn sách th/uốc để bên gối. Đây là cuốn sách hắn cùng muội muội tối hôm qua mới chụp xong, đã kiểm tra đi kiểm lại nhiều lần không thấy sai sót.

Ánh nắng ban mai lọt qua cửa sổ, M/ộ Ngọc chưa rời giường đã mở sách ra học thuộc lòng. Một lúc sau, hắn hào hứng nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề rồi đi rửa mặt.

Trong lúc làm vệ sinh cá nhân, đầu óc hắn vẫn đầy ắp nội dung cuốn sách th/uốc.

Quả thật, những thứ tự mình khổ công đạt được thật khác biệt. Kiếp trước khi đọc sách, M/ộ Ngọc hiếm khi nào nghiêm túc đến thế.

Khi chuẩn bị đến tiệm th/uốc, M/ộ Ngọc bị mẹ gọi lại. Từ Uyển cầm túi giấy dầu đựng bánh điểm tâm đưa cho con, “Đây là bánh bông lan giòn mẹ tự làm, con mang cho Điền Dũng nếm thử. Nếu cậu ấy thích, lần sau mẹ lại làm.”

...

Tại tiệm th/uốc, Điền Dũng ăn ngấu nghiến, miệng còn đầy bánh đã khen: “Ngon lắm, tay nghề bác gái tuyệt thật! Ngon hơn đồ cô tôi làm nhiều.”

Trần phu nhân đi ngang qua nghe thấy, liền giơ tay đ/ập vào đầu cháu trai: “Có đồ ăn ngon thế mà còn dám so bì!”

Tuy yêu thương cháu nhưng bà không nuông chiều. Điền Dũng ôm đầu kêu đ/au: “Cô ơi, cháu biết lỗi rồi! Đồ cô nấu ngon nhất, ngon nhất mà!”

Trần phu nhân nghe vậy mới bỏ qua.

Vừa đợi cô đi khuất, Điền Dũng lập tức nhăn mặt phàn nàn: “Vốn dĩ đã khó ăn, còn không cho nói thật.”

M/ộ Ngọc nhịn cười không nổi.

Hôm nay nhà họ Trần không có nhiều quần áo cần giặt, công việc của M/ộ Ngọc là bào chế dược liệu: tẩm rửa, làm mềm, c/ắt nhỏ. Những thao tác cơ bản này Trần đại phu đã dạy qua, bởi trước đây tiệm chỉ có mình hắn là học trò. Nếu hắn không làm, những việc vặt này đành để Trần đại phu tự xử.

Tuy nhiên, lý do đằng sau từng công đoạn xử lý dược liệu cùng tác dụng của chúng, Trần đại phu không hề truyền dạy.

Nhưng ông lại dạy cho Điền Dũng.

M/ộ Ngọc: Muốn nghe tr/ộm!

Trần đại phu: Ánh mắt tử thần, thuật giảm âm thanh!

Trần đại phu chỉ đống củi góc sân: “M/ộ Ngọc đi bổ đống củi kia đi.”

Điền Dũng cố ý nói to: “Nguyên bạch thuật sống có tác dụng kiện tỳ ích khí, bạch thuật sao khô giúp trừ thấp chỉ tả, dùng cho chứng...” Cậu ta không nhớ nổi đoạn dài cô dạy.

Đáng gi/ận thật!

Nhưng cũng đành chịu, những gì cô dạy, cậu chỉ nhớ lõm bõm vài chữ. Dựa vào cậu học xong rồi dạy lại cho M/ộ Ngọc là không thể, vì cậu học không vô!

Vậy nên cậu đành làm thế này, học được bao nhiêu truyền lại bấy nhiêu, phần còn lại phụ thuộc vào bản lĩnh của M/ộ Ngọc.

Trần đại phu nhìn cháu trai ồn ào, gi/ận đến mức muốn đ/á/nh cho một trận.

Trước mặt M/ộ Ngọc, ông không tiện dạy cháu. Chiều về, Điền Dũng biết cô sẽ xử mình nên chạy trốn khi cô chưa về.

Nhưng đến bữa tối, cậu đành phải quay lại.

Cả nhà quây quần bên mâm cơm, Trần đại phu đã kể lại chuyện ban ngày. Trần phu nhân nhìn cháu trai đầy khó hiểu: “Cháu nghĩ sao? Thật sự muốn truyền hết y thuật gia truyền cho thằng bé M/ộ Ngọc à?”

“Có gì không được?” Điền Dũng gắp thức ăn, giọng bình thản: “Người ta cũng làm học trò ba năm rồi, chẳng lẽ không được học chút gì sao?”

Trần đại phu tức gi/ận: “Học, nó chưa học sao? Tên gọi, hình dáng các vị th/uốc chẳng phải đã dạy hết rồi? Cách bào chế dược liệu nó cũng đều biết.”

Điền Dũng cười ha hả, có cô ngồi đây liền mạnh miệng: “Đó là nhờ người ta ở tiệm th/uốc nhiều năm tự mày mò học hỏi. Chú với cô thừa biết mà!” Chỉ biết mặt chữ mà không biết ứng dụng, chẳng lẽ bắt M/ộ Ngọc làm học trò suốt đời?

Thậm chí còn không có năng lực chẩn trị cơ bản.

Trần phu nhân giơ đũa gõ đầu cháu hai cái: “Nói chuyện với cô mà dùng giọng điệu đó hả!”

Thực ra bà cùng chồng đồng lòng, không muốn truyền y thuật gia truyền cho người ngoài. Họ không phải không có người thừa kế, dạy cho cháu trai thì sau này vẫn là của nhà họ Điền - Trần.

Điền Dũng rụt cổ, không dám nói bóng gió nữa: “Cô ơi, cháu không thích học y. Hai người thấy rồi đó, học bao lâu vẫn chẳng nhớ gì. Sao không cho M/ộ Ngọc học cùng? Cháu thấy nó thực sự đam mê y thuật, biết đâu sau này nhà Trần ta đào tạo được một danh y.”

Trần phu nhân cười khẩy: “Mơ đi! Tổ tiên nhà này đời nào làm danh y?”

“Cô ơi~” Điền Dũng nũng nịu.

Nhưng lần này vô ích, Trần phu nhân kiên quyết: “Đừng nói nữa, cô không đồng ý đâu. Dù có hỏi cha cháu, ông cũng thế thôi.”

Điền Dũng bất mãn: “Đã không dạy thì trước kia thu người ta làm học trò làm gì?”

Trần phu nhân gi/ận dữ: “Cháu vì người ngoài mà chất vấn cô sao? Cô thấy thằng bé M/ộ Ngọc dạo này không an phận, toan tính tr/ộm học y thuật nhà ta. Lần trước còn dùng mấy cái bánh m/ua chuộc cháu, chút ân huệ nhỏ đã khiến cháu xiêu lòng rồi à?”

“Hạng người như nó, tiệm th/uốc nhỏ này không chứa nổi kẻ tham vọng.”

Điền Dũng hoảng hốt, không ngờ vài lời biện hộ lại khiến cô muốn đuổi việc M/ộ Ngọc. Cậu vội đứng dậy dỗ dành: “Cô đừng gi/ận! Đâu đến mức nghiêm trọng thế. M/ộ Ngọc chẳng nói gì với cháu cả, chỉ là cháu thấy nó làm học trò lâu năm mà chẳng biết gì, sợ người ngoài chê cười.”

“Còn chuyện bánh trái, nó làm để tự ăn, cháu thấy ngon nên xin thôi.”

Điền Dũng tuyệt đối không dám nhắc tới việc tặng sách th/uốc. Mấy ngày nay M/ộ Ngọc tuy có ý nghe tr/ộm nhưng biết giới hạn, không muốn gây phiền hà nên không lộ liễu.

Trần đại phu tạm thời chưa muốn đuổi M/ộ Ngọc, ông hoà giải: “Ăn cơm đi, ng/uội hết rồi.”

Cơn sóng gió tạm lắng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Đời này có người, chẳng đổi lấy tiên duyên

Chương 17
Hai năm phóng túng nhất đời, ta lại cùng đồ đệ vướng vào lưới tình. Cùng hắn trải qua hồng trần hoan lạc, nếm đủ mùi vị nhân gian. Ta đem cả một thân sở học, truyền dạy không chút giấu giếm, khiến hắn trở thành đệ tử phong quang nhất của Kiếm Tông. Đến ngày Đại Hội Tiên Môn, hắn đem cảnh ta và hắn song tu, bày ra trước thiên hạ. Trong gương, gương mặt ta ửng hồng, xiêm y tả tơi. Hắn mỉm cười, thong thả nói với mọi người: “Các ngươi xem, đây chính là vị Chưởng môn mà các người ai ai cũng tôn kính.” “Kỳ thực cũng chỉ là kẻ hèn hạ, cầu người cưỡi mà thôi.” Từ đó, ta trở thành trò cười của toàn tu tiên giới. Đồ đệ ta kế vị chức Chưởng môn, tự tay phế bỏ tiên căn của ta, đuổi ta ra khỏi tông môn. Về sau, ta lưu lạc nhân gian, chịu đủ loại sỉ nhục, dày vò. Kẻ từng là đồ nhi vàng ngọc kia lại đỏ mắt, giọng nghẹn ngào: “Sư tôn, vì sao người không đến cầu ta?” “Chỉ cần người như xưa, nói đôi lời dịu dàng, ta vẫn sẽ đối tốt với người.”
80.65 K
4 GƯƠNG BÓI Chương 25
6 Xương Cứng Chương 19
11 Thù Tỷ Muội Trả Chương 20
12 Hai Kiếp Bể Dâu Chương 9

Mới cập nhật

Xem thêm