Vậy là, cô ta phòng, còn rời đi.
Khi cánh đóng sập, nghe thấy ti/ếng r/ên khe khẽ cùng tiếng ngã đùng phụ nữ phòng ngủ.
Tôi băng qua dãy lang dài, hết sức về phía thang Thang máy lao xuống tầng kỳ lạ thay suốt chặng đường không gặp một hàng xóm nào.
May mắn khá quen khu này, rẽ men theo đường rải sỏi tới được trạm vệ!
Chỉ cần thoát ngoài được, mọi chuyện ổn!
Bịch! Tôi đ/âm một người, vội vàng nắm lấy cổ tay đối phương c/ầu x/in: "Làm ơn gọi cảnh sát!"
Nhưng ngay giây theo, tiếng cười khẩy quen vang lên trên đầu
"Tuyên nhanh thế, định đâu
Giọng sấm dậy bên tai khiến đông cứng.
"Tuyên quên em, sáng nay ban quản lý sửa đường nên dựng rào chắn. Em xem kìa, cứ loanh quanh kiến, giờ lại quay về tòa B3
Tôi gắng vẻ bình tĩnh, lảng sang chuyện khác: "Em... chỉ ngoài dạo thôi. Anh chuyện Thiên rồi à?"
"Yên tâm đi, anh cô Kẻ sát nhân mỉm cười, "Vĩnh viễn không làm phiền chúng ta nữa đâu."
"Tiễn đi" - đó kiểu nào? đường về nhà, đầu óc ù đặc. Giờ có hai x/á/c ch*t.
Liệu ba?
Thang máy vừa mở cửa, đột nắm lấy cánh tay đàn ông: "Lúc Thiên Thiên nhà, nghe thấy có tiếng chân gần đấy. có người... nhìn thấy cô vào."
Giọng vốn nhỏ, lại hay đầu tự ti. cách thể hình khiến đàn phải
Nghiên c/ứu chỉ cần 21 ngày để hình thói quen, tế chỉ vài tiếng cũng đủ tạo nên...
Một xạ vô thức mà ngay kẻ sát nhân cũng không nhận ra.
Chính lúc này!
Trong khoảnh khắc áp sát, dùng d/ao gập giấu sẵn đ/âm mạnh gáy
Gã đàn gào thét, rỉ. May thay cơn đ/au dữ dội làm xạ hắn. Tôi dựa âm thanh x/á/c định vị trí, vớ cây trắng đ/ập mạnh đầu hắn.
Bình thường để tiện vào, được đổi vân
Khi về tới nhà, nhận đây rào cản lớn nhất cho cuộc trốn.
"X/á/c vân tay bại, mở không công."
"X/á/c vân tay bại, mở không công."
Giọng tử lạnh lùng cáo phó từ địa ngục. Cuối lang, tiếng chân đàn đang
Sắp tới rồi, sắp tới nơi
Tôi đi/ên cuồ/ng chùi hôi trên đầu ngón
"Mở bại."
Thêm một lần bại nữa, hệ thống năm phút. Tim đ/ập thình thịch, nhận một khả năng:
Có khi... đây không phải lầu bảy.