Chỉ hôm bỗng hứng khởi, chống gậy dẫn lên lần nữa.
Trên tự khi nào đã đầy hoa.
Đủ loại đủ sắc, có bông rực rỡ kiêu sa, có đóa héo hon ủ rũ.
"Bà cháu thích hoa lắm."
Ông mò mẫm ngồi xuống, nở cười thư thái.
"Hoa Nhi à, ông sắp đi đừng buồn
Tôi môi tiếng nở.
"Ông vô dụng, lại lòa, làm nổi c/ứu bà cháu."
"Canh giữ bà ấy chục năm, ông đã an phận rồi."
"Chuyện ông nội..."
"Thôi ông cháu hết rồi."
Tôi lời: tất cả."
Tôi mọi chuyện đều do sắp đặt, là sự trả của ông.
Bố là mồi cả cũng thế.
Nhưng cho họ cơ hội.
Nếu giữ lời hứa với bà nội, đã chẳng xảy ra chuỗi bi kịch đó.
Đây phải tội của Trần, cũng chẳng phải lỗi tại ông.
Ông gi/ật mình, rồi cười mất, cháu giống bà nội, đứa trẻ thông minh."
Ông đưa gậy cho tôi: "Đi đi, đi, để ông nói chuyện với bà chút, lên đón ông."
Tôi ôm gậy chịu rời.
Tôi biết, lần này đi ông theo bà mất.
Tôi lại thành đứa trẻ ai thương.
Nhưng cuối vẫn gót.
Trần Xiển đợi bà cả canh giữ bà cả kiếp.
Phút cuối này, nên dành riêng cho họ.
Tôi ngồi dưới chân suốt đêm.
Khi trở ông đã nằm giữa đồng hoa, mắt khép
Theo lời dặn, rắc tro ông vực.
Gió thổi như lời tạm biệt, như nỗi lưu luyến.
Nếu có kiếp sau.
Nếu được gặp
Mong tất cả chúng ta đều được toại nguyện.
[HẾT]