Di Nguyện Của Chồng

Chương 21

21/03/2025 17:02

Tôi đứng phắt dậy lao ra ngoài chạy thục mạng, tim đ/ập thình thịch như muốn nhảy khỏi miệng.

Thôi ch*t rồi, mẹ phát hiện ra tôi rồi!

Ông Bảy bảo đó là h/ồn m/a chuyên ăn thịt người sắp trở thành q/uỷ sát.

Đúng rồi, phải đi tìm Ông Bảy!

Tôi cắm đầu chạy không màng sống ch*t, vừa chạy vừa khóc.

Bố ch*t rồi, sắp hóa thành q/uỷ sát.

Mẹ tuy chưa ch*t, nhưng đã thành q/uỷ hầu, còn gi*t người.

"Ông Bảy, c/ứu cháu!"

Trong ngôi làng tĩnh lặng, tiếng thét của tôi vang vọng, khiến bầy chó quanh thôn sủa ầm lên.

Nhà của ông Bảy nằm ngay giữa làng, không xa nhà chú Thạch Đầu lắm.

Từ nhỏ tôi đã quen chạy nhảy trên núi, bây giờ lại sợ hãi đến tột độ, càng dốc hết sức lực chạy bạt mạng.

Mẹ tôi cũng chạy rất nhanh, nhưng vẫn không đuổi kịp tôi.

Hai nhà sát vách ông Bảy mở cửa sân, có người thò đầu ra nhìn.

Thấy tôi, ai cũng bất ngờ:

"Lai Đệ, nửa đêm nửa hôm la hét cái gì thế?!"

"Thím Quế Hoa, c/ứu con với! Mẹ con thành q/uỷ rồi!"

Thím Quế Hoa vừa nhìn về phía sau tôi, lập tức thấy mẹ tôi, nửa người nhuốm đầy m/áu.

"Ối mẹ ơi!"

Bà ta hét lên một tiếng thất thanh, sau đó nhanh như c/ắt đóng sầm cửa lại.

"Ông Bảy! Mở cửa đi! Nhanh lên!"

Tôi dùng cả tay lẫn chân đ/ập mạnh vào cửa, chỉ h/ận mình sức yếu, không thể ngay lập tức xô đổ nó.

Bước chân của mẹ tôi ngày càng gần, cuối cùng, bà vươn tay tóm ch/ặt lấy vai tôi.

"Lai Đệ, đi theo mẹ!"

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi chợt nhớ đến đồng xu ông Bảy đưa cho.

Tôi quay ngoắt người, lấy hết sức ném mạnh đồng xu vào ng/ực mẹ.

Đồng xu vừa chạm vào người bà, lập tức bốc lên làn khói trắng, xen lẫn những tia lửa nhỏ, trông chẳng khác gì pháo n/ổ.

Mẹ tôi hét lên thảm thiết, loạng choạng lùi lại hai bước, hiển nhiên rất sợ hãi thứ này.

Tôi thở phào một hơi, nhưng chưa kịp mừng, đã thấy bà nghiến răng, lần nữa lao đến định tóm lấy tôi.

"Ông Bảy!"

Giữa tiếng gào x/é ruột gan của tôi, cánh cửa sau lưng cuối cùng cũng mở ra.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm