"Mẹ ơi, con lạnh quá." Cô gái ngồi hàng sau r/un r/ẩy thốt lên.
La Anh vội cởi áo khoác của mình: "Lại đây, mặc áo của mẹ vào cho ấm."
Khi cô gái quay người, đột nhiên hét thất thanh: "Mẹ ơi! Mẹ bị chảy m/áu rồi!"
Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu nhưng không thấy vệt m/áu nào. Thế nhưng vẻ mặt hoảng lo/ạn của cô ta không giống như đang giả vờ.
Lão Mục vội quay người lại, tóm lấy cánh tay con gái: "Chỗ nào chảy m/áu? Họa tiết trên áo mẹ con vốn thế mà. Con bé này, bị lạnh đến mê sảng rồi à?"
Khi cô gái ngoái nhìn La Anh lần nữa, bà đã quấn ch/ặt áo khoác vào người: "Mẹ vẫn ổn mà, làm gì có chảy m/áu. Đúng có nói nhảm. Nhưng trong xe hình như hơi lạnh thật, vừa cởi áo ra đã thấy lạnh buốt."
"Cho cô ấy ngồi lên phía trước đi." Tôi lên tiếng, "Luồng gió nóng phía trước sẽ làm ấm người nhanh hơn."
Thoạt đầu La Anh và Lão Mục có vẻ do dự, nhưng không đành lòng nhìn cô con gái run lập cập vì lạnh.