Phục Du

Chương 4

17/12/2025 11:30

Lý Hoài Tố bất chợt quay đầu, nhe răng cười, lộ hàm răng trắng lạnh: “Phục Du, ngươi có muốn trở thành một trong số đó không? Ta sẽ tự tay nặn kim thân cho ngươi. Để người ta hương khói, ngày đêm cúng bái.”

05

Tôi hơi nghiêng đầu, chớp mắt. “Ngươi muốn gi*t ta?”

Vì sao? Trước đó đã bàn xong chuyện hợp tác, giờ lại muốn phản bội. Là bằng chứng trung thành chưa đủ sao? Trong thoáng chốc, tôi không đoán nổi tên đi/ên này rốt cuộc muốn gì.

Toàn thân Lý Hoài Tố r/un r/ẩy, trong mắt tràn đầy cuồ/ng nhiệt và mê lo/ạn, còn có chút căng thẳng khó nhận ra, trên trán lấm tấm ánh nước. Hắn vuốt má tôi, như đang chạm vào một món đồ sứ tinh xảo quý giá.

“Không phải muốn gi*t ngươi. Là… vĩnh sinh.”

Từng lớp y phục rơi xuống, để lại trần trụi. Lý Hoài Tố nắm lấy cổ chân tôi, khen tôi có một thân x/á/c đẹp.

“Vừa nam vừa nữ, chẳng âm chẳng dương, sinh ra đã là tượng Bồ T/át.”

Hắn bế tôi, đặt nhẹ lên đài sen bạch ngọc trước án. Cảm giác lạnh buốt khiến tôi rùng mình, vô thức siết ch/ặt eo hắn. Tôi chủ động dâng nụ hôn, hết mực phục vụ. Đuôi mắt hắn nhuộm sắc đỏ của d/ục v/ọng.

Không giống lần trước chỉ là trò đùa nh/ục nh/ã, lần này là sự hòa hợp thật sự của m/áu thịt, linh h/ồn chấn động. Tôi như nổi trên mây, lại như treo giữa biển, trôi nổi không chạm đất, chỉ có thể quấn ch/ặt lấy hắn, thở gấp như thiếu dưỡng khí, miệng lo/ạn gọi ch/ửi: đồ chó, tiểu s/úc si/nh…

Đến khi lắng xuống, tôi ôm lấy thân thể hắn đầy mồ hôi, ngẩn ngơ thật lâu. Lý Hoài Tố cũng chìm trong dư âm, nét mặt có chút trống rỗng.

“Ch/ửi hay lắm. Lý Như Mai cũng từng ch/ửi ta như thế…”

Một tiếng rất khẽ, như thở dài, như thì thầm.

Tôi còn ngây ra chưa kịp phản ứng, lại nghe hắn nói: “Thật buồn cười.” “

Buồn cười thật,” hắn lặp lại, “Ca ca thượng ta, ta thượng ngươi…”

Tôi sững lại, như có một mũi băng xuyên từ đỉnh đầu xuống tận gót chân, lạnh buốt lan khắp tứ chi. “Ngươi… nói gì?”

Lý Hoài Tố bỗng bật cười. Có thứ gì đó rơi xuống sau gáy tôi, nóng rát. Tôi quay lại, đối diện đôi mắt đỏ rực. Hắn kéo khóe môi, nụ cười châm biếm: “Gh/ê t/ởm sao?”

Tôi đặt tay lên mặt hắn, chạm vào gương mặt loang lổ, dính đầy ẩm lạnh, khiến tôi nghiến răng mà vẫn không ngăn được giọng r/un r/ẩy: “Ngươi rốt cuộc đang s/ỉ nh/ục ta, hay s/ỉ nh/ục chính ngươi?”

Lý Hoài Tố không đáp, chỉ ghé sát tai tôi, như một đứa trẻ tìm được hốc cây bí mật, tự mình thì thầm, thì thầm kể ra nỗi giằng x/é và hoảng lo/ạn, bi thương và mê muội.

“Khi ấy còn trẻ chưa hiểu chuyện, chỉ một ánh mắt m/ập mờ, một câu nói lấp lửng, dễ dàng kéo ta vào vực sâu. Hôm đó ta hồ đồ, khi hắn ghé lại thì quên tránh. Gần quá. Trong mắt hắn có sao, có trăng, có biển, có gió, còn có đ/á ngầm. Trên đ/á ngầm có một yêu quái, dùng giọng hát xanh thẳm, ngân nga dụ dỗ.

Ta đã hôn hắn. Ta rất sợ hãi. Hắn nói đừng khóc. Hắn nói chúng ta là huynh đệ, huynh đệ thì dù thân mật thế nào cũng hợp lý.

Thế là, ta cẩn trọng, tiến thoái lưỡng nan, vừa được vừa mất, như th/iêu thân lao vào lửa. Sau đó, mẫu hậu quỳ xuống đất, cầu hắn tha cho ta. Hắn nói, là ta tự hèn hạ.”

06

Trên người Lý Hoài Tố có một vẻ đẹp mong manh được chồng chất từ khổ đ/au, bắt ng/uồn từ sự đa tình méo mó khắc sâu trong xươ/ng cốt. Đuôi mắt hắn đỏ như m/áu nhỏ, khóe môi kéo ra một nụ cười thê lương.

“Ngươi gi*t ta đi. Ta sắp đi/ên rồi. Ngươi không gi*t ta, ta sẽ gi*t ngươi.”

Tôi lật người, ngồi vắt lên eo hắn, hung hăng hôn hắn. Có lẽ không thể gọi là hôn. Mà là cắn x/é như chó sói hung dữ. Từ môi đến cằm, rồi đến cổ, đến xươ/ng quai xanh… xuống dưới, một đường toàn dấu răng.

Tôi cắn lên vết s/ẹo cũ trên vai hắn, muốn ép ra m/áu mủ bên trong, liếm sạch.

“Điên đi, cùng nhau đi/ên. Cái ch*t không phải điểm cuối cùng. Sự tầm thường vĩnh viễn phải nhường đường cho đi/ên cuồ/ng.”

Chúng tôi quấn quýt đến ch*t, từ trên án lăn xuống đất, từ nửa đêm đến tận bình minh.

Kết thúc, Lý Hoài Tố chán chường dùng đầu ngón tay chơi đùa tóc tôi rất lâu, bỗng nói: “Hình như ta đã gặp ngươi. Đại khái là… mười hai năm trước?”

Tôi khựng lại, đáp: “Có lẽ. Hoặc sớm hơn.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau Khi Tái Sinh Thành Thần Tài, Ta Điên Cuồng Giết Chóc

Chương 12
Vào ngày đại hôn của đích tỷ, ta bị hạ độc đưa lên giường của tỷ phu. Trước mặt tân khách, cảnh tượng tà dâm bị phát giác. Đích tỷ khóc lóc thảm thiết, tỷ phu nổi trận lôi đình. Phụ thân cùng kế mẫu vội vã đưa ta về quê. Nhưng cỗ xe hướng về trang viên lại dừng ở khu ăn mày. Lũ khất cái ào đến như ong vỡ tổ, chưa đầy tháng ta đã nhiễm bệnh hoa liễu. Đích tỷ ngạo nghễ đến xem ta lần cuối. "Bọn khất cái khỏe như trâu đều do ta tinh tuyển cho ngươi, đưa ngươi lên đường." "Đừng trách tỷ, chỉ trách mẹ con các ngươi thân phận thấp hèn, lại mang sắc đẹp tranh đoạt nam nhân của ta cùng nương ta." "Nương ta giết mẹ ngươi, ta hại ngươi, đều là số cả." Ta ngậm hận mà chết. Nào ngờ sau khi chết lại gặp được nương đã mất. Bà nhét vào tay ta ngân phiếu, đá một cước đưa ta trở về ngày đích tỷ xuất giá. Đích tỷ trang điểm chỉnh tề, ngạo mạn bắt ta rửa chân. Lần này, ta cầm ngay chậu nước, dốc thẳng vào miệng nàng! #bere
4.31 K
4 Truy Lâu Nhân Chương 37

Mới cập nhật

Xem thêm