5 giờ chiều, lễ đính hôn bắt đầu.
Điện thoại của tôi liên tục đổ chuông, toàn là số lạ do Lục Tấn gọi đến.
Tôi chẳng buồn nghe máy, mải mê trong bếp nấu một bữa thật ngon để tự thưởng cho bản thân.
Từ nay về sau, tôi sẽ sống cho chính mình.
---
Tôi đã thử việc tại tập đoàn Thẩm gia một thời gian, sau khi làm quen quy trình mới dần vào guồng.
Một tuần sau, tôi gặp lại Thẩm Hành Tri khi anh vừa đi công tác về.
Nhân lúc ăn trưa, anh đề nghị tôi cùng đi tỉnh bên triển khai dự án máy bay không người lái.
Tôi đồng ý, lại không nhịn được hỏi:
"Sao anh lại mời tôi làm quản lý dự án? Tôi chưa có kinh nghiệm về mảng này."
"Kinh nghiệm là làm mà ra. Trước đây tôi từng xem cậu hỗ trợ Lục Tấn, thấy cậu rất có năng lực. Tôi tin cậu có thể đóng góp nhiều hơn cho Thẩm gia."
Anh không đeo kính, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại đầy vẻ trân trọng.
Tôi cắn môi, không giấu nổi vui sướng khi được Thẩm Hành Tri đ/á/nh giá cao như vậy.
Rốt cuộc, chẳng ai không thích được công nhận.
Trước đây Lục Tấn từng bảo tôi làm trợ lý lâu quá rồi chẳng làm được việc gì khác, đành phải theo hắn trọn đời.
Nhưng giờ đây, cơ hội đột phá đã đến.
Tôi nghiên c/ứu kỹ tài liệu dự án, chuẩn bị đầy đủ hồ sơ.
Vậy mà đúng ngày đi công tác, chuyến bay lại suýt bị hoãn vì một kẻ không mời mà đến.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, lo lắng sẽ lỡ mất cuộc hẹn quan trọng của Thẩm Hành Tri.
Đột nhiên cửa khoang máy bay mở toang.
Lục Tấn dẫn theo cả đoàn người xông vào khoang thương gia, mặt lạnh như tiền nhìn tôi.
"Hứa Mặc, ai cho phép cậu đi? Sao không nghe máy tôi?"
Hắn giơ tay định kéo tôi, tôi né người tránh khỏi.
Ánh nhìn tò mò của hành khách xung quanh khiến tôi x/ấu hổ.
"Lục Tấn, anh muốn gì?"
"Câu này nên để tôi hỏi cậu mới đúng. Rời bỏ tôi, chỉ để đi làm thuê cho Thẩm Hành Tri à? Hắn có thể cho cậu điều kiện tốt hơn sao?"
"Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh."
Tôi lạnh lùng đáp.
Không hiểu vì từ ngữ nào mà hắn đột nhiên trợn mắt nắm ch/ặt tay tôi:
"Có liên quan!"
"Cậu không thích tôi nữa sao? Sao cậu có thể bỏ đi? Hứa Mặc, cậu từng nói sẽ ở bên tôi mãi mãi mà. Rõ ràng cậu biết tôi gh/ét hắn, vậy mà cậu vẫn vào làm ở đó. Trước kia cậu đâu dám thế!"
Lục Tấn gào thét đi/ên cuồ/ng, mặc kệ việc bóc mẽ xu hướng tính dục của tôi giữa chốn đông người.
Tiếng xì xào bàn tán nổi lên khắp nơi.
Thẩm Hành Tri liếc nhìn tôi, vẻ mặt bình thản như chẳng có gì bất ngờ.
Mặt tôi tái nhợt, chưa bao giờ thấy nh/ục nh/ã đến thế.
Tôi hít sâu, đẩy hắn ra, nhìn hắn bằng ánh mắt băng giá:
"Lục Tấn, anh nhìn lại mình đi. Giờ anh còn đáng để tôi thích nữa không?"
Trái tim đã nát vụn vì hắn, giờ phơi bày ra lại chẳng thấy đ/au đớn nữa.
Hóa ra hắn biết rõ tình cảm của tôi, cậy được chiều chuộng mà tùy ý chà đạp.
Tôi ngốc nghếch tưởng giấu kín được lòng mình, chắc hắn đã cười nhạo tôi không biết bao lần rồi.