Vì thông tin giá thầu bị rò rỉ, Lê Manh đã biết trước giá gói thầu nên anh mới trúng thầu.
Nếu tôi công bố chuyện này ra, lần đấu thầu này sẽ bị hủy bỏ và phải tổ chức lại một vòng mới.
Hơn nữa, hành vi dùng th/ủ đo/ạn không minh bạch để lấy được giá thầu chắc chắn sẽ trở thành một vụ bê bối lớn. Lê Manh sẽ không còn cơ hội tham gia vòng đấu thầu mới nữa.
Anh là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của tôi, một khi anh mất đi cơ hội thì việc tôi trúng thầu đã nắm chắc trong tay.
Đọc xong, tôi chợt nhận ra Lê Manh thực sự rất muốn đ/è đầu cưỡi cổ tôi, đến mức sẵn sàng dùng cả th/ủ đo/ạn như vậy.
Anh đã dùng th/ủ đo/ạn gì để hối lộ, khiến người ta tiết lộ giá thầu? Tiền bạc? Hay lại giống lần trước, dùng cái dấu vết hiếm có đ/ộc nhất vô nhị của anh?
Điện thoại anh gọi đến, tôi cúi mắt nhìn chiếc điện thoại rung lên nhưng không nghe máy. Bởi tôi cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ.
Nếu là ngày trước, tôi đã không ngần ngại phát tán tin tức này ra ngoài ngay lập tức.
Điều này chắc chắn sẽ là đò/n chí mạng với Lê Manh, chẳng phải suy nghĩ của tôi cũng là muốn đạp anh xuống dưới chân sao?
Nhưng tôi chợt nhớ lại nụ cười của anh khi bước ra khỏi cửa ngày hôm đó - đắc ý như gió xuân, ngạo nghễ kiêu căng.
Tôi chưa từng thấy biểu cảm thất bại của anh, và có vẻ như... tôi cũng không thực sự muốn nhìn thấy điều đó lắm.
Điện thoại anh vẫn kiên trì đổ chuông liên tục, cuối cùng tôi cũng đưa tay bắt máy, giọng anh vang lên đầy bực dọc: "Điếc à?"
"Không có chuyện gì sao?"
"Muốn ăn lẩu, bảo dì giúp việc nhà em chuẩn bị chút đi, tối nay tôi qua nhà em ăn."
Tôi vuốt tóc một cái, cảm giác đầu óc hỗn lo/ạn, nghĩ bụng tạm thời đừng gặp mặt anh: "Tối nay tôi có việc, về rất muộn, hôm khác ăn đi."
"Kỳ quặc vậy? Em có về nhà thì liên quan gì đến tôi?"
"Không phải anh muốn ăn lẩu cùng tôi sao?"
"Không phải, chỉ đơn giản là muốn qua nhà em ăn thôi. Sợ ăn ở nhà tôi ám mùi, em có ở đó hay không cũng không quan trọng."
.... Thương hại anh đúng là thừa thãi.
Lúc tôi về đến nhà thì anh đang ăn đến mồ hôi nhễ nhại, nồi lẩu uyên ương một nửa đồ đã chìm trong nước lẩu đỏ.
Thấy tôi bước vào, anh vừa định nói gì đó bỗng ho sặc sụa.
Tôi đưa cho anh ly nước: "Không ăn được cay thì gắp qua nước lèo đi?"
"Nước lẩu đỏ mới đã! Em ăn chút không?"
Tôi lắc đầu, chỉ ngồi xuống nhìn anh ăn. Nhìn khói lửa nghi ngút đầy phòng, tâm trí tôi rối bời, không sao gỡ được mớ suy nghĩ hỗn độn.
Hắn tắm rửa xong, thơm tho sạch sẽ trèo lên giường, không nói không rằng cởi phăng chiếc khăn tắm quanh eo. Cảnh xuân sắc lộ ra. Hắn cười toe toét bò lên giường.
Cái đầu vừa định cọ vào tôi đã bị tôi một tay túm lấy mặt: "Đừng đụng vào."
Anh nhíu mày: "Gì thế? Em tưởng tôi đến đây để ngủ đúng nghĩa đen với em à?"
"Ừ, không hài lòng thì anh có thể đi."
Nếu anh đi lúc này, thì chút lòng trắc ẩn của tôi kia thực ra cũng chẳng cần thiết nữa.
Hai người ở cùng nhau lâu, dù ban đầu thế nào đi nữa, rồi cuối cùng cũng sẽ có chút lệch lạc. Dần dần quên mất thuở ban đầu.
Tôi cần một vài hành động của anh để đ/á/nh thức mình. Nhắc nhở rằng, thứ cảm giác tôi đang dần phụ thuộc này chỉ là ảo giác mà thôi. Tôi không thể quên rằng giữa tôi và anh, ngoài tình dục và cạnh tranh, không hề có bất kỳ ràng buộc nào khác.
Anh tỏ ra rất không hài lòng với lời tôi, ch/ửi thề một câu rồi dứt khoát bước xuống giường, quay lưng rời khỏi phòng ngủ.
Tôi nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong đời cảm thấy chán gh/ét sự trống trải của căn phòng ngủ.