Đáng Yêu Và Nghiêm Túc

Chương 2

29/06/2025 20:12

Tôi nào ngờ được, những lời này lại thốt ra từ miệng Thẩm Đoạt.

Anh ấy là Thẩm Đoạt.

Thẩm Đoạt là học sinh xuất sắc cả về học thức lẫn đức hạnh, anh cao quý và lạnh lùng.

Anh là chuẩn mực trong mắt phụ huynh, học trò cưng trong lòng thầy cô.

Tôi trợn mắt: "Anh... anh đang, đang đùa à?"

Thẩm Đoạt cười nhẹ: "Anh chẳng bao giờ đùa cả."

"Anh chỉ muốn thử cảm giác bị hôn đến nghẹt thở là thế nào."

Thẩm Đoạt liếc nhìn tờ giấy trong tay, hơi do dự: "Nhưng mà, nhóc cà lăm, em thật sự có thể hôn người ta đến nghẹt thở không?"

Tôi ném cặp sách xuống, lao tới, giữ ch/ặt vai Thẩm Đoạt, hôn mạnh vào môi anh.

Anh ấy dám nghi ngờ tôi!

Để một ngày nào đó có thể hôn được Vu Minh Hạc, tôi đã học hỏi trên mạng rất lâu.

Lý thuyết đầy đủ cả rồi.

Đừng có coi thường người ta.

Thẩm Đoạt dựa vào tường để mặc tôi hôn, thậm chí còn hé môi mời gọi.

Khi anh mê muội, tôi tranh thủ với lấy bức thư tình.

Thẩm Đoạt ngoan ngoãn buông bức thư ra, giơ tay ép ch/ặt eo tôi, ghì sát vào người anh.

Rồi khi tôi rút lui, anh buông ra như chưa từng chủ động chạm vào.

Mũi chạm mũi, hơi thở của tôi và Thẩm Đoạt đan xen.

Cả hai đều thở gấp gáp.

Môi Thẩm Đoạt ửng hồng, ánh mắt long lanh, đẹp kinh khủng.

Tôi bất giác bị anh làm cho choáng váng, lùi lại một bước.

Thẩm Đoạt sờ lên đôi môi ẩm ướt của mình, như đang hồi tưởng, nhìn tôi cười:

"Nói năng thì lắp bắp, mà hôn người lại khá lợi hại đấy."

Tôi chỉ thốt lên hai chữ: "Giữ bí mật."

"Yên tâm, anh rất coi trọng chữ tín." Anh quay người, đi được vài bước, bỗng ngoảnh lại, "Giản Diên, lần sau muốn hôn thì anh còn có thể tìm em không?"

Nghe xem, đây có phải là lời mà con người nói ra được không?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm