Sau khi tôi đọc xong, đại sảnh chìm vào im lặng hồi lâu.
"Hứa Kh/inh Trúc, muốn gi*t tất cả mọi người?"
Giọng nói run sợ vang lên, không ai trả lời, nhiều nữ sinh đã khóc nức nở.
Con người Hứa Kh/inh Trúc trong đồn đại - kẻ d/âm đãng, trà xanh đê tiện - hóa ra lại là một người dịu dàng tĩnh lặng.
Cái ch*t năm ấy của cô ấy, chất chứa đầy tội á/c và oan khuất.
Ai đã gi*t cô ấy?
Kẻ b/án cô ấy, kẻ xâm hại cô ấy là ai?
Làm thế nào để ngăn cản cô ấy?
Tất cả đều đang nghĩ đến vấn đề này, còn tôi đã hoàn toàn mất phương hướng.
Gió đêm nay rất lớn, đặc biệt sau khi tôi đọc xong thư của Kh/inh Trúc, tiếng gió rít lên càng dữ dội, đ/ập vào cửa sổ tòa giảng đường khiến chúng rung lên bần bật.
Như có con thú gầm rú đang lao vút trong bóng tối.
Một luồng khí tức bất an đột nhiên ập đến.
Khi làn gió lạnh lẽo cuối cùng lẻn vào tòa nhà, hơi thở tôi gấp gáp, lồng ng/ực nghẹn lại, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện.
Hứa Kh/inh Trúc, đã đến rồi.
Có người hét lên.
Tất cả mọi người đều trốn vào giữa, tránh xa cửa sổ.
Tiếng r/un r/ẩy vì sợ hãi không ngừng truyền ra từ miệng mọi người.
Tôi biết chính bức thư của Kh/inh Trúc do tôi đọc đã dụ cô ấy tới.
Tôi cố trấn tĩnh nhưng ng/ực vẫn run lên bần bật.
Tôi nhìn Củng Hiểu Bân, gương mặt anh ta tái mét, rõ ràng cũng biết Hứa Kh/inh Trúc đã tới.
Anh ta đi/ên cuồ/ng hét:
"Oan khuất sẽ được rửa sạch! Chúng tôi nhất định sẽ minh oan cho cô!!"
Gió rít lên dữ dội hơn, từng đợt như d/ao băng cào xươ/ng sống khiến toàn thân tôi lạnh buốt, run như cầy sấy.
Luồng gió âm từ góc khuất nào đó tràn vào đại sảnh, nhiệt độ giảm đột ngột, tất cả đều cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy.
Tôi r/un r/ẩy cố c/ứu vãn:
"Quán bar Linh Tước, ông chủ lớn, đứa con thiểu năng, chúng tôi đã có manh mối rồi, nhất định sẽ bắt được hắn..."
Rầm rầm rầm!!!
Lời tôi chưa dứt, tất cả cửa sổ đại sảnh đóng ch/ặt bỗng mở toang, đèn tắt phụt, cả không gian chìm vào bóng tối.
"Nghe...câu chuyện...của tôi."
Giọng nữ khàn đặc vang lên từ khắp nơi.
Tôi ngã xuống đất.
Trong bóng tối, đám đông la hét hỗn lo/ạn.
"A!!"
Một lúc sau, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng của Lưu Bình vang lên từ trên không.
Cô ta vậy mà đã bị nhấc lên không trung!
Tôi ngay lập tức hiểu Hứa Kh/inh Trúc muốn làm gì.
Cô ấy đến để gi*t người, định ném Lưu Bình rơi xuống trước mặt mọi người!
Tim tôi đ/ập thình thịch, kinh hãi nhìn về phía Lưu Bình, các khớp tay siết ch/ặt đến trắng bệch.
Và ngay khi tiếng hét của Lưu Bình đã lên đến đỉnh điểm, tôi không kìm được nữa, sụp đổ hét lớn về phía đó:
"Giả Chính An!!"
Luồng gió âm u đang rít lên ngừng lại.
Bốn phía chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
"Là Giả Chính An, Giả Chính An của tập đoàn Gia Hào! Hắn có một đứa con trai ng/u ngốc. Hắn vẫn đang kinh doanh quán bar. Chính hắn đã hại cô! Chính là Giả Chính An!"
Tôi dùng hết sức gào thét, dường như muốn hét ra tất cả cảm xúc.
Tôi không muốn có thêm người ch*t nữa! Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa!
Và sau khi cái tên "Giả Chính An" xuất hiện, tôi cảm nhận rõ ràng cảm giác bị rình rập.
Có thứ gì đó trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thở dốc.
Trong sự sợ hãi, không ngừng r/un r/ẩy.
Tôi có thể cảm nhận được đôi mắt trống rỗng của Hứa Kh/inh Trúc. Và tôi hoàn toàn không thể cử động, không thể phản kháng.
Năm ấy cô ấy cũng trải qua nỗi kh/iếp s/ợ và đ/au đớn thế này sao?
Từng giây trôi qua, trong khoảnh khắc đợi chờ khổ sở ấy, một tiếng thét k/inh h/oàng phá vỡ bầu không khí.
Lưu Bình, rơi xuống đất bịch một tiếng.
Đầu óc tôi trống rỗng...
"Lại một người ch*t nữa rồi..."
Đại sảnh, im phăng phắc.
"Ư... ừm..."
Trong tĩnh lặng, ti/ếng r/ên đ/au đớn vang lên.
Ánh đèn bật sáng.
Lưu Bình nguyên vẹn đứng dậy...