Tôi bị sẵn lâu rồi.
Khi quyết định ấy, tôi mọi hậu trên đời này làm gì tội hoàn hảo.
Thịt thì dễ xử lý, xươ/ng mới khó.
Hai chị em ngồi đối diện rất lâu, như đạt một thỏa thuận ngầm. rút tấm thẻ ngân đặt lên bàn.
"Tất cả là lỗi của chị, em cứ yên tâm ôn thi. chị lo."
"Chị bị cho em rồi."
"Mật khẩu là ngày sinh của em."
Mẫn Mẫn há miệng, đôi nhuốm màu u tối khó lường, nhưng nhanh chóng cúi gằm xuống.
Đúng ấy, Đội trưởng Đường gọi điện thoại tới.
Tôi bị triệu tập.
"Vương Ái Liên đoạn an ninh. Đêm Đại Chí mất tích, cô sau đổ rác."
Bao tử tôi quặn thắt.
Như thể thứ gì chực x/é toang bụng.
"Nhà cô cách phía sau hai mươi phút lái xe, Tiểu Đàm, rốt cuộc cô đến đó vứt thứ gì?"
Tôi r/ẩy mở lời:
"Tôi biết Đại Chí đâu."
Khi Đội trưởng Đường nhanh chóng quay về đồn, trán đẫm hôi, ông hiện rõ vẻ sửng sốt.
Tôi ngẩng đầu lên như khúc gỗ bình thản nói.
"Phương Đại Chí... trong người tôi."