Tạ Duyên đổi ngói hư ra ngói mới. Ta chẳng thể liếc tr/ộm trăng qua lỗ hổng ấy, bụng dạ hơi bất mãn, lại trèo lên giở ngói đi. Như muốn chống đối hắn, Tạ Duyên đong đầy thóc trong vại, ta liền múc đãi gà nhà bên, Tạ Duyên vá cửa viện xong, ta lại khoét thêm mấy lỗ.
Hắn cũng chẳng gi/ận, chỉ tới hôn ta. Việc này ta đây đâu dám trái ý. Hai ta hôn nhau từ giường ngủ ra hành lang, lại chạy lên cây lê. Hắn một tay chống cành khô, chốc lát thẫn thờ.
"Năm sau cây lê này hẳn kết trái."
"Chua chát, đắng nghét, ta chẳng thèm ăn."
"Thế ngươi muốn ăn gì?"
Ta nghĩ ngợi, "Ta muốn ăn lựu."
Tạ Duyên im lặng, chỉ cúi đầu dùng sức.
Hồi lâu sau, ta hỏi Tạ Duyên: "Tạ Duyên, ngươi có hối h/ận khi nhận lệnh sát hạch của ta năm ấy không?"
Thuở ấy Tạ Duyên vừa mới lộ danh, còn phụ thân ta, là người đứng đầu bảng. Phụ thân ta cực giỏi dùng đ/ộc, chưa từng có mục tiêu nào sống sót qua ba giây dưới tay người.
Giang hồ đều tôn là kỳ tài chế đ/ộc, ít ai biết rằng, người dùng đ/ộc chuẩn x/á/c như vậy là nhờ có ta làm công cụ thử đ/ộc. Ta là nhi tử ruột thịt của người, nhưng ta sinh ra, chẳng phải để sống.
Từ khi còn bọc tã đã bị ép ăn đủ đ/ộc dược, lớn lên mặt mũi như q/uỷ dữ vừa từ địa ngục trồi lên. Chỉ đêm khuya thanh vắng, mới dám ra ngoài. Nhưng dù là đêm khuya, ta cũng chỉ dám nép bóng dọc tường.
Hôm ấy, ta gặp Tạ Duyên đi ngang qua. Áo trên ki/ếm hắn vấy đầy m/áu tươi, hờ hững vừa tung vừa bắt hạt dẻ ăn. Ta nín thở, vẫn bị hắn phát hiện. Ta nghĩ, hãy dọa hắn chạy đi.
Chẳng cần giả bộ làm bộ, chỉ cần bước ra khỏi bóng tối, đủ khiến người ta kinh h/ồn. Ta vốn là q/uỷ dữ mà. Nhưng Tạ Duyên không sợ, hắn ném túi hạt dẻ cho ta, ta không bắt kịp, lăn lóc dưới trăng khắp đất.
"Chà, tiếc thật." Hắn lắc đầu bỏ đi.
Ta nhặt một hạt, ngửi thấy mùi thơm ngọt. Nôn nóng muốn nhét vào miệng, đã chạm môi rồi, lại buông xuống.
Phụ thân ta để dụ ta ăn vật thử, luôn bào chế đ/ộc dược thơm ngon ngọt lịm, lần nào ta cũng mắc lừa. Nhưng lần này, ta định thận trọng hơn.
Ta giấu hạt dẻ trong túi áo, thỉnh thoảng lại lấy ra ngửi. Đến ngày thứ tư, nó hết thơm, cũng hết ngọt, trở nên chua chua hôi hôi. Quả nhiên có đ/ộc.