Tôi sững người, không tin nổi vào tai mình liền hỏi lại:
“Cậu vừa nói cái gì?!"
"Tớ nói, tớ muốn xem một chút, được không?"
Sự ngạc nhiên biến thành phẫn nộ, tôi trợn mắt:
“Cậu đúng là đồ bi/ến th/ái à?"
"Lộ Tư Ngộ, tớ là đàn ông, không phải đàn bà."
Lộ Tư Ngộ bình thản nói:
"Tớ chỉ tò mò thôi."
Tôi gi/ận dữ nhìn hắn, mặt đỏ bừng vì tức gi/ận:
"Tò mò cũng không được! Cậu nhìn nhìn chỗ đó của tớ, thế sao được hả?!"
Lộ Tư Ngộ gật đầu:
"Được rồi, không xem nữa. Nhưng tớ không đảm bảo chuyện này có bị lộ ra không."
“Cậu đang đe dọa tớ hả?"
"Không, tớ không đe dọa."
Lộ Tư Ngộ ghì ch/ặt cái chân đang giãy dụa vì kích động của tôi, hắn bình tĩnh nhìn tôi, rrong mắt hắn phảng phất sự vỗ về:
"Tớ chỉ muốn cho cậu cảm thấy an toàn. Nói cách khác, Phương Tri Hữu, cậu có thể tin tưởng giao bí mật cho tớ."
Nỗi h/oảng s/ợ trong lòng tôi lập tức tan biến. Nếu người khác nói mấy lời vô nghĩa kiểu "cho tớ xem rồi tớ giữ bí mật", tôi đã khiến họ n/ổ đầu rồi. Nhưng người nói câu này là Lộ Tư Ngộ.
Ngoài bố mẹ tôi ra, hắn là người bạn thân đồng hành với tôi lâu nhất, cũng là người tôi tin tưởng nhất. Dù đôi khi hắn quản tôi như quản cháu nội, nhưng giờ phút này, tôi cảm thấy bình tâm lạ thường.
Tôi bỗng dưng có linh cảm, Lộ Tư Ngộ sẽ đứng về phía tôi. Lông mi tôi khẽ run, tôi dứt khoát ra quyết định:
"Vậy... xem xong đừng cười nhạo tớ."
"Nếu cậu dám cười một tiếng, hôm nay tớ sẽ đ/á/nh nhau với cậu đến cùng."
"Sẽ không."
Lộ Tư Ngộ nuốt nước bọt, giọng khàn khàn.
Tôi cắn môi đứng dậy...
Khi tôi đỏ mặt mặc xong quần áo, mắt Lộ Tư Ngộ vẫn dán ch/ặt vào người tôi, cái nhìn ấy thăm thẳm, tối tăm mà khó hiểu.
Tôi gắt gỏng:
"X/ấu đến mức làm cậu hóa đần à?"
Lộ Tư Ngộ sửa lại vạt áo giúp tôi. Thỉnh thoảng hắn chạm vào eo tôi, đầu ngón tay hắn nóng rực.
"Đừng sợ, cậu là người bình thường."
"Xạo! Tớ chính là quái vật!"
"Không phải quái vật, mà giống như loại soái ca đặc biệt được tạo hóa chỉ định."
"Tớ mà là soái ca, thế cậu là gì?"
"Tớ à? Giống như hạt bụi mà tạo hóa vung tay quăng ra thôi."
Tôi bật cười vì câu nói của hắn. Chút căng thẳng cuối cùng trong lòng cũng tan biến.
Tôi đ/á nhẹ vào hắn:
“Cậu nói cái quái gì thế?"
Lộ Tư Ngộ cũng khẽ cười. Người luôn lạnh lùng bỗng nở nụ cười khiến lòng tôi ấm áp như xuân về hoa nở.
Hắn xử lý vết thương trên người tôi, nói với giọng nhẹ nhàng như dỗ dành, nhưng giọng hắn vẫn hơi khàn:
"Đi ngủ đi."
"Thế còn cậu?"
"Tớ chưa tắm."
"Ừa ừa, vậy cậu đi tắm đi."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu nằm xuống. Lộ Tư Ngộ cầm đồ vào nhà vệ sinh.
Xuyên qua tấm kính mờ, tôi thoáng thấy thân hình vạm vỡ với vòng eo hình chữ V của hắn. Trong lòng tôi bỗng dâng lên chút gh/en tị.
Ài!
Giá như tôi cũng là chàng trai bình thường. Dù tôi không dám mong mình được ưu tú như hắn, nhưng ít nhất tôi cũng không phải sống trong lo sợ.
Sau một đêm căng thẳng đan xen, tôi ôm ch/ặt chăn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong cơn mơ màng, tiếng nước xối từ phòng tắm vẫn văng vẳng rất lâu.