Để có thể đứng cạnh Trình Hữu Lễ, tôi gần như không ngừng nghỉ nghiên c/ứu học thuật, ngày đêm cắm đầu vào phòng thí nghiệm. Tôi phải xứng đáng với Hữu Lễ. Dần dần, tôi trở nên thân quen với các bạn trong phòng thí nghiệm.

Hôm đó giáo sư tổ chức đi ăn đoàn kết, không thể từ chối nên tôi đành nhắn tin báo cáo với Hữu Lễ. Trên bàn tiệc, mấy đứa sinh viên hào hứng gọi rư/ợu. Tôi bị ép uống vài ngụm.

Một anh khóa trên đỏ mặt dí sát vào tôi, cố ý chạm vào người tôi. Tôi né tránh. Thấy tôi phản ứng gay gắt, anh ta hơi thất vọng rồi đùa cợt trên bàn rư/ợu:

"Tạ Diễn này, mọi người đồn cậu với Trình Hữu Lễ đang hẹn hò, thật hay đùa đấy?"

Giọng anh ta pha chút gi/ận dỗi. Ánh mắt cả bàn đổ dồn về phía tôi. Vài người phản bác:

"Sao có thể? Tạ Diễn suốt ngày cắm đầu vào phòng thí nghiệm lấy đâu ra thời gian yêu đương!"

"Ai nói thế? Trình Hữu Lễ tuy đẹp trai nhưng nhìn là biết thẳng như ruột ngựa, lại còn kiểu người khô khan tình cảm."

"Đừng có xuyên tạc! Bọn tôi không tin. Tạ Diễn với Trình Hữu Lễ mà yêu nhau? Ai theo đuổi ai còn chưa rõ nữa là..."

Nhìn nụ cười đắc ý thoáng hiện trên mặt anh khóa trên, tôi thẳng thừng đ/ập tan ảo tưởng của hắn:

"Chúng tôi đang hẹn hò thật."

"Tôi là người chủ động theo đuổi cậu ấy."

"Theo đuổi rất lâu."

"Suốt ngày ở phòng thí nghiệm là vì Hữu Lễ cho rằng tôi hơi bám dính. Mọi người tưởng tôi không muốn hẹn hò với cậu ấy, không muốn hôn cậu ấy sao?"

Tôi muốn lắm chứ.

Câu trả lời quá trực tiếp. Đặc biệt là hai chữ "hôn nhau". Khi nói ra, ánh mắt tôi lộ rõ khát khao và nghiêm túc.

Cả bàn tiệc ngượng ngùng nhìn nhau. Vị khóa trên mặt đỏ như gấc chín, giọng điệu giả tạo ban nãy giờ trở nên tức gi/ận.

Cho đến khi tôi thấy Hữu Lễ tay cầm ô, mặt mày uể oải đứng trước cửa nhìn tôi.

Hình như cậu ấy nghe hết rồi. Lại sắp m/ắng tôi d/âm đãng rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Báu vật

Chương 17
Bà nội là bảo bối của cả gia đình. Những lời tiên đoán của bà mang đến cho chúng tôi vô tận tài phú. Bà vừa mở miệng, bác cả liền trúng xổ số ba mươi triệu, đầu tư bất động sản thuận lợi, chị họ từng xếp cuối lớp lại được đặc cách vào trường danh tiếng, dì út vui sướng khoe khắp nơi. Nhà hàng của gia đình tôi mở thêm chi nhánh chỉ trong hai năm, cả nhà dọn vào biệt thự giữa trung tâm thành phố. Tết năm ấy, cả nhà quây quần vui vẻ, bà nội cười hỏi: “Mỗi người muốn quà năm mới gì nào?” Bác cả đòi thêm tiền tài, dì út và ba mẹ tôi muốn danh lợi song hành. Còn tôi, chỉ tay vào phong bao lì xì bị bỏ quên trong góc, nói: “Bà ơi, con muốn cái này.” Cả nhà cười nhạo tôi ngốc nghếch, nhưng tôi chẳng bận tâm. Bởi tôi biết những lời tiên tri của bà trở thành sự thật, là bằng cái giá của sinh mạng người khác. Tất cả những điều này…chính là sự báo thù của bà.
Gia Đình
Hiện đại
Kinh dị
41
Oán linh tam thi Chương 13