1.
Tôi là một diễn viên tay ngang, đang nằm trên giường, hất hông một cách nghiêm túc trước ống kính. Cặp m.ô.n.g căng tròn, chiếc khăn tắm căng ra như sắp tuột.
Trong studio chật kín người. Chợt có một giọng nói trầm thấp đầy khó chịu vang lên.
"Để tôi xem lẳng lơ nào!"
Tôi gi/ật mình, không ngờ đạo diễn lại nói thẳng thừng như vậy.
Để trả n/ợ, thằng đàn ông thẳng như tôi cũng đành liều một phen!
Cắn răng, tôi mặt dày hất hông xuống thấp nhất. Liền nghe thấy giọng nói trầm thấp kia tiếp tục câu chuyện.
"Để tôi xem phí bồi thường hợp đồng là bao nhiêu nào! Bao nhiêu tôi cũng đền! Ai cho phép các người nhận loại phim hạ cấp này cho tôi?"
"Tôi là người có nguyên tắc! Tôi không đóng phim nam - nam, cái tên vô danh tiểu tốt kia, mau mặc quần vào rồi cút ngay cho tôi!"
Hóa ra lúc nãy không phải đạo diễn nói, mà là Ảnh đế sẽ diễn cùng tôi đã đến.
Và từ mà anh ấy dùng không phải là "lẳng lơ", mà là "bao nhiêu".
Cả studio đang ồn ào bỗng chốc im lặng.
Nhìn thấy mọi người không dám lên tiếng. Tôi biết bản thân, một diễn viên vô danh, lại hết cơ hội rồi. Thế là tôi tự giác mặc quần vào, bước ra khỏi chăn.
Điện thoại trong túi bỗng đổ chuông. Là tin nhắn nhắc nhở đến hạn trả thẻ tín dụng.
Tôi bất lực thở dài. Chẳng lẽ tôi thật sự phải b/án thân để lo cho người cha c/ờ b/ạc, người mẹ bệ/nh tật, và hai đứa em đang đi học, đồng ý với bà thím giàu có 100kg đã đưa thẻ phòng cho tôi tối qua?
Đang định rời đi, đột nhiên một bóng người cao lớn chặn tôi lại.
Tôi khựng bước. Ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt vừa đẹp trai vừa cool ngầu, nhưng lại đỏ bừng bất thường và anh mắt lảng tránh của Ảnh đế: "Đạo diễn, bấm máy!"
2.
Đúng là đầu óc của Ảnh đế khác người bình thường.
Tại sao anh ấy lại đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?
Chuyên nghiệp! Nhất định là vì sự chuyên nghiệp!
Dù vừa rồi có m/ắng mỏ gay gắt, có bài xích đến mức nào. Cũng không thể sánh bằng sự tận tâm với nghề.
Tiền bối quả là tiền bối!
Tôi rất trân trọng cơ hội này, kích động nắm lấy tay Trì Nghiễn: "Tiền bối! Em nhất định sẽ diễn thật tốt!"
Trì Nghiễn lại gi/ật mạnh tay về, nhíu mày nhìn tôi với vẻ kinh hãi.
Không ngờ anh ấy lại bài xích sự tiếp xúc cơ thể giữa hai người đàn ông đến mức này. Như vậy mà vẫn chấp nhận đóng, lại càng thể hiện sự chuyên nghiệp của anh ấy!
Một diễn viên vô danh như tôi không thể làm chậm tiến độ của Ảnh đế và mọi người. Tôi nhanh chóng cởi quần và áo khoác ngoài, thay lại chiếc khăn tắm.
Trì Nghiễn lạnh lùng nhìn tôi, không nói một lời.
Chăm chú quá! Chuyên nghiệp quá!
Cảnh đầu tiên chính là cảnh nóng mãnh liệt của hai chúng tôi. Khi ống kính lia đến, Trì Nghiễn đang ngồi trên giường, nhưng mãi vẫn không nói ra câu thoại đầu tiên.
Đây là đẳng cấp của Ảnh đế sao? Đây là một người làm điện ảnh chuyên nghiệp sao, ngay cả một câu thoại cũng phải nghiêm túc lấy cảm xúc đến vậy!
Tôi tập trung chờ đợi anh ấy lấy cảm xúc. Sự chuyên nghiệp mà tôi chưa từng thấy này. Đúng là hình mẫu để tôi học hỏi!
Ánh mắt Trì Nghiễn khẽ liếc nhìn chiếc khăn tắm của tôi, yết hầu khẽ động.
Tôi hiểu ý ngay.
Hiểu rồi! Thảo nào mãi vẫn chưa mở miệng nói thoại. Hóa ra là chê động tác đầu tiên của tôi chưa đạt tiêu chuẩn!
Tiền bối đã gợi ý rõ ràng như vậy, tôi phải biết điều hơn chứ!
Tôi nhún nhún người, cố gắng hạ hông xuống, cặp m.ô.n.g cong lên hết cỡ.
Trì Nghiễn lập tức hít một hơi khí lạnh, trố mắt kinh ngạc, m.á.u mũi phun đầy khăn tắm của tôi, rồi ngã xuống. Giọng nói yếu ớt thốt ra một chữ: "Nóng..."
3.
Đội ngũ nhân viên xung quanh ngay lập tức vây lại.
Trì Nghiễn được kéo dậy từ dưới đất. Anh ấy luống cuống lấy tay che mũi, đỏ mặt giải thích với mọi người: "Nóng... nóng... ăn nhiều ớt quá!"
Người quản lý của anh ấy hoảng hốt đưa giấy cho anh ấy: "Anh Trì, có phải gần đây sức khỏe không tốt không?"
"Làm gì có!" Trì Nghiễn gắt gỏng ngắt lời, đột nhiên quay đầu lại, đỏ mặt nhìn thẳng vào tôi đang trên giường.
Nhìn tôi một cách nghiêm túc tuyên bố: "Sức khỏe của tôi rất tốt."
Hai chữ "rất tốt" được anh ấy nhấn mạnh. Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của Trì Nghiễn di chuyển từ mắt tôi xuống dưới, nhìn thấy tư thế loli quỳ mà tôi vừa mới học. Anh ấy đột ngột ngẩng đầu, đưa tay che mũi, rồi quay đầu đi: "Tôi c.h.ế.t tiệt!"
Người quản lý nhìn thấy m.á.u mũi của anh ấy chảy không ngừng thì hoảng lo/ạn: "Anh Trì có sao không? Sao mặt anh đỏ thế? Cánh tay sao nóng thế?"
"Hay là hôm nay đừng quay nữa anh Trì, hoặc là dùng diễn viên đóng thế mấy cảnh đi, dù sao anh cũng không chấp nhận được cảnh thân mật giữa hai người đàn ông, anh nghỉ ngơi đi!"
"Không cần! Nhất quyết không dùng diễn viên đóng thế! Tôi có thể quay!" Giọng Trì Nghiễn khàn đi, hổn hển: "Cho tôi... cho tôi uống chút nước đ/á là được."
Tôi nhìn cái lưng của Trì Nghiễn đang hùng hổ uống nước với ánh mắt ngưỡng m/ộ. Chuyên nghiệp quá!
Những cảnh quay cần sự tiếp xúc cơ thể, quấn quýt như thế này, căn bản không cần phải lộ mặt. Vậy mà anh ấy, một Ảnh đế. Dù cơ thể có quỵ xuống cũng kiên quyết không dùng diễn viên đóng thế, mà phải tự mình ra trận!
Đợi Trì Nghiễn uống hết cả một thùng nước đ/á để bình tĩnh lại, chúng tôi cuối cùng cũng bắt đầu quay.
Gân xanh trên cánh tay Trì Nghiễn nổi lên, bàn tay to lớn có đường nét rõ ràng siết ch/ặt bắp chân của tôi. Ánh mắt anh ấy nhìn tôi vô cùng mờ ám.
Đây gọi là chuyên nghiệp đấy!
Dù ống kính không quay đến mặt, anh ấy vẫn diễn được thần thái của một "công" đối với "thụ", vừa ngây ngô vừa không kìm được muốn đ/è c.h.ế.t đối phương.
Ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng diễn nóng lên. Thở hổ/n h/ển đến mức không cần diễn viên lồng tiếng!