Vòng Cổ Thời Ấu Thơ

Chương 15

06/06/2025 18:33

Nhưng tôi sợ gì chứ?

Lời tôi đâu sai.

Tôi mở cửa, thẳng Hoắc Tự.

“Có việc gì vậy? Em muốn đi ngủ rồi.”

Hoắc Tự mặt đen dáng hơn mét tám của khá dữ dằn.

“Lúc nãy bảo về nhà ở là gì?”

“Ý vậy đó.”

“Là vì Tô sao?”

Sao đột nhiên đây?

Nghĩ giấc mơ hồi nãy, cũng liên quan nào.

Tôi gật đầu: “Coi vậy đi.”

Hoắc Tự nghiến răng nghiến lợi, cau cười, kỳ quái.

“Hai mươi mấy năm không bằng hai ngày. Tống Thời Vi, thật giỏi d/ao đ/âm thẳng tim anh.”

Tôi lặng, chỉ lặng anh.

“Yêu một khổ, biết không?”

“Có thể ta dùng b/ạo em, thể ta chỉ hứng thú nhất thời, thể ta đứng núi này núi nọ. Lúc nhất sẽ…”

“..đ/au lòng lắm.”

Không nếu ai đối vậy tôi chia tay thôi.

Sao ta phải đ/au lòng vì đống rác rưởi chứ?

Hoắc Tự đưa tay vuốt má tôi, lướt nhẹ những tóc mai.

“Yêu từ cái đầu không bền đâu. Chắc chắn ta không tốt em. Phải làm Cần ta không?”

Xử lý ai chứ?

Sao tôi cảm giác Hoắc Tự s/ay rư/ợu, lảm nhảm chẳng đầu đuôi.

Tôi xoa thái dương đang nhức mỏng, quay mặt né tay anh.

“Đừng mấy lời kỳ quặc Em buồn ngủ rồi, gì mai hãy nói.”

Hoắc Tự thu tay đang đặt trên má tôi.

“Vậy là thật sự không để nữa sao?”

Tôi xin hỏi, rốt cuộc là ai đã không quan anh?

“Em ba. Anh ngoài rẽ trái đi ngủ đi. cút luôn.”

Chưa kịp đếm, Hoắc Tự đã quay đi.

Cánh cửa đóng sầm vang lên tiếng kêu chát chúa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm