Lần đầu Ứng Loan nhận ra mình hơn Hứa Tê là tại lễ tốt nghiệp đại học của cô.
Hứa Tê khoác áo nhân giữa biển người, vẫy tay hướng về phía anh.
Còn anh đứng ở khu vực phụ huynh, vest chỉn chu, trên tay là hướng dương rực rỡ - loài cô yêu nhất.
Bạn cùng của Tê trêu "Tê Tê, anh trai cậu đẹp trai quá nhỉ!"
Anh không nghe rõ cô trả thế nào, chỉ thấy dâng lên chút chua xót.
Sự tĩnh từng khiến anh hào, khả kiểm soát cảm xúc hảo dường như luôn bại thảm mỗi đối diện với Hứa Tê.
Anh biết mình không như thế, vẫn đắm trong cảm ấy nguyện.
Hứa Tê sau tốt nghiệp tựa chim non đời.
Đôi cánh bỏng mãnh liệt vỗ lên, muốn xông thẳng vào giữa bão tố.
Anh thầm cảm ơn những lăn lộn trên thương trường đã rèn cho mình giáp sắt.
Giờ đây đủ sức che chở cho cô khỏi phong hết nâng dựng lên cả bầu riêng cho người thương.
Tình yêu của người lớn tuổi hơn.
Là âm thầm dự liệu mọi hiểm nguy trắc, lặng tiêu diệt từ trong trứng nước.
Là đôi tay đỡ nâng vô hình, là bậc thềm nguyện làm chỗ dẫm chân.
Để cô vươn cao hơn, bay hơn.
Mà chẳng đòi lấy cảm ơn.