Không có Thi Thi làm phiền, tôi và Hứa cuối cùng cũng qua mấy ngày chịu.
Có vì đã thành thật với tôi rồi nên Hứa không còn giả vờ lạnh trước mặt tôi như trước đây nữa.
Cả ngày cứ bám dính theo tôi như đuôi vậy.
Có hôm tối, tôi thật sự không nhịn nổi nữa.
Lại hỏi khôi phục trí nhớ từ khi nào.
Anh cười x/ấu ngày tôi đưa về nhà.
Anh vừa nhìn ngôi nhà chúng tôi cùng nhau chung sống đã nhớ rồi.
“Sớm vậy à…”
Thế thì xuất của đúng của nó đấy.
Từ câu “đừng để lại bị đụng nữa” của mà tôi mới nhìn manh mối.
Anh bắt gặp ánh lạnh c/ăm của tôi thì lập tức tới lòng ngay lập tức.
“Vậy chẳng phải vẫn bị vợ nhìn đó sao.”
“Vợ nhất.”
…
Sau Hứa ngoài tản bộ.
Anh dẫn tôi đến hồ nhân tạo ở đằng tiểu khu.
Lúc qua bụi thì bỗng đưa tay tôi.
“Vợ đừng em ngờ.”
Lòng bàn tay áp lông mi tôi làm tôi ngưa ngứa.
Trong bóng tối, tôi vòng tay ôm eo anh.
Có cảm giác như tim còn đ/ập nhanh hơn cả tôi nữa vậy.
“Đến rồi vợ.”
Anh bỏ tay khỏi mặt tôi.
Trước bỗng bừng lên.
Là hoa long lanh rực rỡ.
Hứa đã treo đầy bóng đèn trên cành cây, hoàn hảo lại hoa màu trắng hồng trong ký ức thời niên thiếu năm ấy.
Anh nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau, thấp thì thầm tai tôi.
“Vợ em gái thích từ năm mười bảy tuổi.”
“Rất lâu trước kia, đã ngày có đứng ôm em dưới tán rồi.”
“Bây giờ làm rồi, hạnh lắm.”
Chóp tôi còn tấm sương đêm lành lạnh, lại cọ nhẹ tôi khiến tôi rùng mình.
Tôi mỉm cười người lại, đỡ đầu anh.
Nghiêm nhìn đáy anh, nơi đó như vòng xoáy sâu hun mãi không đáy.
Tôi mình sắp lạc lối trong đôi rũ này của rồi.
Bởi vì, tôi bây giờ.
Hạnh đến mức sắp thổi bóng rồi.