Một lát sau, Tô Hạo bí mật kéo tôi sang góc: "Cậu đoán xem tớ thấy gì trong ví của Hiệu ca?"
Tôi phản ứng: "Gì cơ?"
"Ảnh tiểu thanh mai của Hiệu ca!"
Tim tôi đ/au thắt, ngẩn người: "Sao cậu biết là tiểu thanh mai chứ không phải em họ?"
Tô Hạo mở ví ra, trong ngăn nhựa trong suốt, một cô bé mặc váy xòe xinh xắn, nụ cười nghịch ngợm rạng rỡ: "Nhà Cố Hiệu mấy đời đ/ộc đinh, không phải tiểu thanh mai thì là gì?"
"Hơn nữa trước tớ hay thấy anh ấy ngắm ví đăm chiêu."
"Cậu nói 'bạn gái' của anh ấy có phải là tiểu thanh mai này không?"
"Ch*t ti/ệt, Sở Lâm, cậu có thấy cô ấy giống cậu không?"
Tôi sững sờ, toát mồ hôi hột.
Không lẽ nào?
Quả nhiên cô gái trong ảnh giống tôi như đúc.
Cố Hiệu khốn kiếp, dám lấy tôi làm thế thân à?
Được lắm, nhà hào môn các người toàn thích chơi trò này hả?
Tôi càng nghĩ càng tức, mắt đỏ hoe lên.
Giờ mới nghĩ ra, dù s/ay rư/ợu tôi cũng không đến nỗi có tật cưỡng ép người khác.
Dù Cố Hiệu đẹp trai nhưng cao hơn tôi, lý ra không thể không phản kháng.
Cố Hiệu đẩy cửa vào, Tô Hạo vội ngồi xuống ghế giả vờ vô sự. Ánh mắt Cố Hiệu dừng lại trên gương mặt đỏ bừng của tôi, khẽ ngẩn ra.
"Sao thế?"
Giọng hắn dịu dàng, tay véo má tôi: "Ai làm em gi/ận thế?"
Tôi trừng mắt đẩy hắn ra: "Tránh xa tôi ra!"
Lúc ra về, tôi va phải đàn chị từng tỏ tình với Cố Hiệu. Tôi vội xin lỗi.
Cô ấy đứng dậy phủi váy: "Không sao, cậu là bạn trai của em họ tôi à?"
Tôi cười gằn. Đằng sau lưng, mặt Cố Hiệu thoáng chốc tái nhợt.