Tôi cử người đưa Tiểu trở lại cục cảnh sát.
Mẹ tìm nói chuyện, kể cho nghe lý do nội muốn lấy thạch trấn linh.
"Bố thừa tự*. Bà nội không cam tâm, muốn để mình sống lại."
*Con thừa gia đình không có nhận của anh em ruột làm mình.
Sau khi bị bệ/nh mà ta đã bí mật lệ q/uỷ, luôn dưỡng nơi khác.
Bà ta lập tụ âm, em Tiểu để gái của Tiểu nuốt chửng người bình thường trở lệ mạnh nhất, sau đó sẽ cho mình ăn ta.
Bà ta cho rằng thạch trấn có tác dụng giúp lệ hóa người cố tình lấy mất thạch trấn và dùng cơ thể để dưỡng.
Nhưng đây chẳng qua chỉ một giấc huyền mà thôi.
Có lẽ ta cũng không đáng tin trong đó, bao năm luôn do dự, mãi cho khi 19 ta tờ giấy của hai trường đại đưa cho tôi: "Hương Hương, chọn một đi."
Tôi nói: "Bà nội, thứ chọn đều thứ tốt."
Sau đó rút bừa một tờ.
Kết quả hay rút trúng trường ta đã lập tụ âm kia.
Có lẽ ý vậy ta mới định tiếp tục thực hiện hoạch.
Mấy sau, nội đã bị gia tên khỏi gia phả.
Vì liên quan tiếng của gia việc đã được bí mật không ra bên ngoài.
Tôi không tiết lộ chút nào Lục dường như đã đoán được thế anh ấy không hề truy hỏi.
Phạm Tiểu bị t//ử nghe nói khi ta ch*t cười nữa.
Nghe được tin cảm mất mát.
Tôi quay về phòng, chuỗi hạt đi từ của Chu Dĩnh bên trong đã được dưỡng khá ổn.
Tôi niệm pháp, thả ấy ra.
"Đi đầu đi."